Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ha ha, giờ đã biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng tôi chưa?”, người của đảo Thần Hỏa mừng lắm, ai cũng trở nên vô cùng kích động.

Thần Hỏa Tôn Giả thì cảm thấy nghi ngờ. Dù Lâm Chính không thể đỡ được uy lực của bốn cây châm nhưng anh có thể sử dụng cơ thể võ thần để đối kháng lại. Với năng lực phục hồi thần tốc thì anh có thể hồi phục ngay mới đúng.

Nhưng có vẻ như anh đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ bốn cây châm này. Đúng là được chẳng bằng mất.

“Tại sao không né?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Né được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả nhanh như vậy, lại vô cùng hung hãn, cộng thêm với khí thế phóng ra bao trùm cả ngọn núi thế kia thì tôi né kiểu gì?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu đã vậy thì chẳng phải là cậu cái bia sống sao? Bốn châm tiếp theo cậu đỡ thế nào?”

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói. Ông ta vung tay, phóng ra bốn cây châm nguyên tố nữa về phía Lâm Chính.

Bốn cây châm này càng mạnh hơn, càng khủng khiếp hơn. Lâm Chính lập tức lấy ra mười cây châm, siết chặt trong tay sau đó phản công lại 4 cây châm kia.


Keng!

Keng!

Châm bạc va chạm với châm nguyên tố gây ra một vụ nổ lớn bao trùm cả hòn đảo.

Vô số người cảm tưởng bị rách cả màng nhĩ. Bọn họ ngước nhìn thì thấy một luồng sức mạnh tỏa ra khi châm của hai bên va chạm trông vô cùng đáng sợ. Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nham thạch chảy ra ngoài, ngọn núi vốn đã bị công phá thì giờ trông càng tan hoang hơn.

Thế nhưng…Vẫn không được…Sau khi đối kháng một lúc thì số châm trong tay của Lâm Chính cũng bị gãy, bốn cây châm nguyên tố lại tiếp tục ghim lên người anh.

Phập! Phập! Lâm Chính vội lùi lại 20 bước, nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng. Vùng ngực của anh bị thương nặng, nát bấy nhầy, máu me chảy ròng ròng.

“Hay lắm”, những người phía dưới hoan hô, vỗ tay rầm rộ.


Lâm Chính chỉ ghim được một châm. Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã ghim được tới 8 châm. Thế cục đã quá rõ ràng.

“Tên ngốc kia, sư tôn dốc toàn lực thì hậu quả là anh sẽ không thể đỡ lại được. Giờ anh có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thầm chửi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng khó sống. Nhưng kết cục này là do anh chọn, cô ta không thể thay đổi được gì. Còn Thần Hỏa Tôn Giả một lần nữa lại có thể tạo ra sự sùng bái và ngưỡng vọng từ người khác.

Người này vẫn là một vị thần trong mắt bọn họ. Vẫn là một kẻ chiến thắng đối với họ.

“Nếu trước đó cậu cung kính, khiêm tốn hơn thì giờ đã không như thế này rồi. Cậu có hối hận không?”, Thần Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn anh.

Lâm Chính lau máu ở miệng, dùng sức mạnh để chữa lành vết thương nơi vùng ngực. Anh chỉ lắc đầu: “Thắng thua vẫn chưa phân định, có gì mà hối hận?”

“Kết cục đã quá rõ ràng rồi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu cậu muốn phân rõ ràng thì tôi cũng sẽ làm được ngay thôi”, Thần Hỏa tôn giả lạnh lùng nói sau đó đưa tay lên, lại là bốn cây châm nguyên tố nữa.

Bốn cây này chắc chắn Lâm Chính cũng không thể chặn được. Một khi bị ghim trúng thì tổng cộng anh bị ghim tới 12 cây châm, khi đó anh không chết thì cũng bị bại trận.

Mà bại thì chắc chắn là sẽ bị giết chết. Đây là lần tấn công cuối cùng rồi. Những người phía dưới hô vang, lần lượt nhìn lên đỉnh núi. Họ chờ khoảng thời gian sống sót cuối cùng của Lâm Chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận