Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tô Nhu đi dạo qua mấy cửa hàng, muốn mua một bộ quần áo, nhưng mỗi khi nhìn trúng một bộ đồ, cô lại cười khổ bỏ qua sau khi nhìn thấy giá.

“Tiểu Nhu, em muốn mua gì thì cứ mua, tiền không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

“Tiền không thành vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?”, Tô Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Có một chút”.

“Kiếm được chút tiền thì tiết kiệm đi. Mặc dù chúng ta bây giờ giàu có hơn trước, nhưng cũng không thể quên cuộc sống trước kia, phải biết sử dụng tiền một cách khôn ngoan, đồ ở đây nhìn ngắm thôi là được rồi”, Tô Nhu than thở.

Thói quen tiết kiệm của cô khiến Lâm Chính không nói nên lời.

“Mấy đứa nhà quê không có tiền mua thì cút ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt người khác, cứ sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, làm bẩn hết quần áo túi xách ở đây, bà đây mua về cũng cảm thấy ghê tởm!”

Lúc này, một giọng nói gay gắt từ bên cạnh truyền đến.

Tô Nhu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sang trọng và trang điểm đậm.

Cô rất tức giận, nhưng cũng không có ý định gây gổ, cúi đầu kéo Lâm Chính rời đi.

“Đứng lại!”

Lúc này, nhân viên bán hàng ngăn Tô Nhu lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Này cô, tại sao cô lấy quần áo của cửa hàng chúng tôi đi, mà lại không thanh toán tiền?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Tô Nhu sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đang cầm trên tay một bộ đồ vẫn còn đang trong móc áo.

“Ơ? À… Thực sự xin lỗi, tôi không để ý, tôi lập tức trả lại ngay”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Không để ý! Tôi thấy rõ ràng là cô đang muốn ăn trộm quần áo!”, nhân viên bán hàng túm lấy cánh tay Tô Nhu lôi ra ngoài cửa hàng: “Đồ ăn trộm! Mau đi theo tôi đến đồn công an!”

“Này cô, cô nghe tôi giải thích! Này cô…”, Tô Nhu cuống quýt hét lên.

Khách hàng ở trong và ngoài cửa hàng liên tục ngó nghiêng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc này, Lâm Chính bất ngờ kéo nhân viên bán hàng lại.

“Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy!”, nhân viên bán hàng tức giận hất tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ai bảo với cô rằng vợ tôi muốn trộm quần áo của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ muốn vào phòng thử đồ để thử bộ đồ này thôi, không được sao?”

“Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không? Đây là bộ lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ có giá ba trăm ngàn tệ, hai người nhà quê các người có mua nổi không hả?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Tô Nhu ngay từ khi cô bước vào cửa hàng.

Suy cho cùng, Tô Nhu rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đường nét và vóc dáng không chút tì vết, nói cô là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, bộ đồ trên người cô lại quá rẻ mạt. Người đàn ông đi bên cạnh cô cũng không có vẻ giàu có, vì vậy nhân viên bán hàng không thèm chào hỏi cô.

Nhưng Tô Nhu đã xem liên tục mấy món đồ mà không có ý định mua chúng, điều này khiến nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, cô gái nào mà chẳng ghen tị? Nên cô ta lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ.

“Ba trăm ngàn tệ?” Tô Nhu nghe thấy giá tiền, sắc mặt tái nhợt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui