“Chỉ có ba trăm ngàn tệ thôi mà, cũng không đắt, gói lại cho tôi đi”, lúc này, cô gái trang điểm đậm đi tới, lấy từ trong túi LV ra một tấm thẻ, cười nói: “Quẹt thẻ đi”.
“Được, được thưa cô…”, nhân viên bán hàng đó vội vàng cúi người gật đầu.
Nhưng vừa định cầm lấy tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa”.
“Tại sao ạ?”, nhân viên bán hàng bối rối.
“Đồ nhà quê này đã cầm vào rồi, nhìn kìa, bộ đồ đã nhàu nát hết cả, ai còn muốn bộ đồ rách rưới này nữa chứ!”, cô ta cười nói.
“Cái gì?”, nhân viên bán hàng tức giận nói với Tô Nhu: “Này cô, tại cô mà bộ đồ này không thể bán được! Cô hoặc là mua, hoặc là đền tiền! Hoặc là tôi báo công an! Cô chọn đi!”
“Bộ đồ này làm gì có nếp nhăn? Rõ ràng là các người đang vu khống cho tôi!”, Tô Nhu sốt sắng kêu lên.
“Sao hả? Cô không thừa nhận à? Tôi nói cho cô biết! Trung tâm mua sắm này trực thuộc tập đoàn Quân Thịnh ở Úc Thành! Cô dám gây sự ở một cửa hàng thuộc tập đoàn Quân Thịnh ư? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi!”, nhân viên bán hàng cười khẩy nói.
Tô Nhu sững sờ: “Tập đoàn Quân Thịnh ư?”
“Sao vậy? Rất lợi hại à?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đó là một trong mười tập đoàn tài chính đứng đầu của Long Quốc! Không ai ở Giang Thành có thể cạnh tranh với họ ngoại trừ Dương Hoa!”, giọng nói của Tô Nhu run rẩy.
Hơn nữa, cô đã từng nghe nói rằng ông chủ của Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Úc Thành, nắm trong tay cả hai giới! Có thể tồn tại được ở một nơi như thế này thì sao có thể là người bình thường? Nếu lỡ chọc vào loại người này, e rằng mình chết như thế nào cũng không biết.
“Tiểu Nhu, nếu đã như vậy thì chúng ta mua bộ đồ này đi”.
Lâm Chính cười nói.
“Coi như anh biết điều”, nhân viên bán hàng hừ một tiếng.
“Chỉ có thể như vậy”.
Tô Nhu vô cùng chán nản, nhưng lỡ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng chỉ còn cách tiêu tiền để không gặp phải tai họa.
Cô định rút thẻ ra đưa, nhưng lại bị Lâm Chính đẩy trở lại.
“Tiểu Nhu, anh mua bộ đồ này cho em”.
“À… không hay lắm đâu… Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng… Giữ lại cho mình đi, dùng tiền của em”.
“Em nói gì vậy? Em là vợ anh, mua quần áo cho vợ mình thì có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính cười nói, rút một tấm thẻ đưa ra!
“Gói bộ đồ này lại, ngoài ra, gói tất cả các bộ đồ trong cửa hàng này lại cho tôi!”
“Cái gì?”
Nhân viên bán hàng vừa định cầm lấy thẻ thì run rẩy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Nghe không rõ sao? Tôi muốn mua tất cả các bộ đồ trong cửa hàng của cô!”, Lâm Chính bình nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm.
Tất cả trố tròn mắt, bao gồm cả cô gái trang điểm đậm. Đồ của trung tâm này không hề rẻ. Cửa hàng này còn toàn bán đồ nữ cao cấp, giả cả khá đắt.
Tô Nhu nhìn thấy bộ quần áo đó giá khá hợp lý. Dù sao thì người có vẻ ngoài sang trọng như cô cũng không đủ dũng khí đi xem. Mà những cô gái giống như đại gia thì nhiều vô kể.
Mua lại toàn bộ đồ trong cửa hàng, nếu không phải la người có tầm bốn mươi triệu tệ thì là điều không thể.