Từ khi trở thành người có ảnh hưởng, đâu ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Dù là đi đâu, hắn cũng là nhân vật được nhiều người xoay quanh. Vốn tưởng người này nhìn thấy mình sẽ khách sáo đổi bàn, nào ngờ người ta lại từ chối.
Không coi người nổi tiếng như mình ra gì sao?
Hòa Dã tức giận nghĩ bụng.
“Làm phiền các anh cút mau đi, đừng ảnh hưởng tới tôi và vợ tôi dùng bữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, giọng nói của Lâm Chính cũng dần lạnh đi.
“Mày là cái thá gì? Đừng có được nước lấn tới!”, Hòa Dã giận dữ.
“Anh… Anh thật là quá đáng! Chúng tôi không động chạm đến anh, là anh đến đây làm loạn trước!”, Tô Nhu vốn không muốn lên tiếng, nhưng nghe Hòa Dã nói năng thô lỗ như vậy thì không nhịn được, đứng dậy quát.
“Được, mẹ nó, không cho các người biết sự lợi hại của tôi thì các người không biết lễ độ mà!”, Hòa Dã cực kỳ giận dữ, nhưng hắn không đánh người mà nghiêng đầu hét: “Mở máy quay lên, mở livestream ra! Quay! Quay lại đôi cẩu nam nữ này cho tôi! Quay lại bọn họ! Nghe đây, dòng trạng thái viết là hai tên ăn mày không có tiền đến chiếm dụng chỗ ngồi ăn chùa uống chùa! Quản lý đuổi cũng không đi, còn định đánh người!”.
“Được!”, một người trong đội ngũ của hắn gật đầu, bắt đầu biên soạn.
Tô Nhu tái mặt.
“Anh… Anh vu khống người khác!”.
Ngay cả người không hay lướt xem video ngắn như Tô Nhu cũng từng nghe qua người nổi tiếng trên mạng Hòa Dã.
Dù sao bản thân Hòa Dã có rất đông người hâm mộ, báo trên máy tính điện thoại thỉnh thoảng lại có bài viết hoặc về hắn.
Một nhân vật có người hâm mộ đông đảo như vậy muốn bôi nhọ một người bình thường là chuyện rất đơn giản.
Hắn hoàn toàn có thể biến một người vô tội thành người bị thế giới lên án, ai ai cũng ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh sự trong sạch cho người đó thì cũng vì dư luận mà không thể rửa sạch nỗi oan hoàn toàn.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ là vết nhơ, mang tiếng xấu suốt cuộc đời.
Giấy trắng nhuốm mực đen thì không thể tẩy sạch được.
Thấy Hòa Dã vu khống mình, đương nhiên Tô Nhu rất sốt ruột, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng ăn nói bậy bạ ở đây, cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng!”.
“Phỉ báng chứ gì? Được! Cô muốn kiện thì kiện đi, nhưng điều kiện là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng! Quản lý còn chưa lấy tiền của các người, hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh các người! Vậy không phải các người đang chiếm chỗ ăn chực sao? Tôi phỉ báng các người chỗ nào?”, Hòa Dã cười giễu.
“Anh…”.
Tô Nhu tức đến run người.
“Viết xong dòng trạng thái chưa?”, Hòa Dã nghiêng đầu hỏi thành viên trong đội ngũ ekip.
“Xong rồi anh Hòa Dã, có thể đăng lên bất cứ lúc nào”, người đó cười đáp.
“Tốt lắm!”, Hòa Dã gật đầu, nghiêng đầu cười với hai người họ: “Tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ biến các người thành chuột qua đường, người người đuổi đánh!”.
“Cút đi!”.
“Cút nhanh lên!”.
“Biết điều thì cút nhanh lên!”.