“Nếu tôi không ra tay, sợ là bây giờ cháu trai ông chỉ còn là một xác chết, không… ngay cả xác chết cũng không còn”, Dịch Tiên Thiên lạnh nhạt nói.
Đôi mắt già nua của Tề Bạc khẽ giật, tay cũng run rẩy, nói: “Ông nói gì cơ?”
“Tề Bạc! Tôi đoán chắc chắn ông đã triệu tập đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tề, tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày tàn của nhà họ Tề!”
“Ông… Dịch Tiên Thiên! Ông giải thích rõ ràng cho tôi! Có phải thằng cháu không nên thân kia của tôi… đắc tội với ai rồi không?”, Tề Bạc với kinh nghiệm sống dày dặn, lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Dịch Tiên Thiên trầm mặc một lát, hờ hững nói: “Thần y Lâm của Giang Thành, biết không?”
“Thần… Thần y Lâm?”, Tề Bạc ớn lạnh.
Người thường đều cho rằng thần y Lâm dựa vào Dương Hoa mà không biết vũ khí đáng sợ nhất của anh là y thuật khó lường và võ thuật cao cường.
Tề Bạc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Tề – gia tộc lánh đời ẩn thế, tin tức mà ông ta biết nhiều hơn rất nhiều so với người khác.
Không chỉ có đế quốc Anh Hoa mà Đông Hoàng Giáo, thôn Dược Vương thậm chí là Hồng Nhan Cốc, có cái nào mà không có thần y Lâm xuất hiện chứ?
Người này cũng chẳng phải là kiểu thần y được mọi người ca tụng dùng y thuật cứu giúp vạn vật!
Đó là một tên quỷ giết người không chớp mắt!
“Thì ra là thế… Thì ra là thế..”, Tề Bạc vừa nghĩ đã hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi uất ức, nói: “Dịch Tiên Thiên! Cho dù cháu trai tôi có xích mích với thần y Lâm, ông cũng không nên đánh nó ở nơi đông người như vậy! Không thể âm thầm cho người dạy dỗ nó sao? Trước mặt mọi người mà ông xử lý nó như thế thì mặt mũi nhà họ Tề tôi… ném đi đâu?”
“Ai nói với ông là cháu ông xích mích với thần y Lâm?”
“Vậy… Chuyện gì?”
Dịch Tiên Thiên trầm mặc, nói: “Cháu ông có ý đồ với vợ của thần y Lâm”.
Lời vừa dứt, Tề Bạc câm như hến một lúc lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Thần y Lâm… Ở đâu?”
“Vẫn ở đây”.
“Vậy… Vậy tôi qua đó, cho thần y Lâm một lời giải thích! Nhất định phải nói với thần y Lâm, nhà họ Tề dạy dỗ không nghiêm, xin thần y Lâm bớt giận!”
“Tự ông xử lý đi!”
Dịch Tiên Thiên cúp điện thoại.
“Bố, sao rồi?”
Mấy đứa con trong xe vội hỏi.
“Đừng hỏi, tới đó rồi nói sau”.
Gương mặt già nua của Tề Bạc vẫn bình tĩnh, không nói một lời.
Mọi người cũng không biết có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau.
Đợi tới khi người nhà họ Tề tới nơi tổ chức đấu giá, giọng Tề Bạc lạnh như băng hét: “Người đâu?”
“Ông nội, cháu ở đây…”
Tề Thẩm được vài người đỡ, khóc to đi tới.