“Quản lý tốt người của ông”.
Lâm Chính thuận miệng thì thầm với Tề Bạc sau đó đuổi ông ta đi.
Tề Bạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ta cũng nhìn Lâm Chính đầy ẩn ý.
“Tại sao vô duyên vô cớ thần y Lâm lại tới buổi đấu giá? Đấu giá lần này có liên quan gì tới cậu ta?”, Tề Bạc âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, ngọn đèn ở hội trường đột nhiên trở nên huyền ảo, sau đó một bóng người bước lên sân khấu chính của khu vực đấu giá.
Mọi người ngừng trò chuyện, toàn bộ hướng lên nhân vật chính – ông Đồng!
“Rất vui khi các vị khách quý có thể tham gia buổi đấu giá của Thương Minh do tôi tổ chức, tôi đại diện cho Thương Minh, thật lòng cảm ơn các vị, cảm ơn”.
Ông Đồng cúi người chào.
“Đã tới giờ! Tôi sẽ không nói mấy lời dư thừa vô nghĩa nữa! Chúng ta vào vấn đề chính! Những vật trong buổi đấu giá này đều là kho báu quý giá của Thương Minh chúng tôi! Các vị có thể tùy ý ra giá, ai cao nhất người đó sẽ có được!”
“Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Nói xong, ông Đồng cầm lấy cây búa, đập mạnh xuống cái bàn bóng loáng, lập tức có người bê tới vật đầu tiên được đấu giá.
Lâm Chính yên lặng nhìn chăm chú vào ông Đồng.
Thật ra, nhiều người cũng đã biết ý định của ông ta!
Lần đấu giá này là để đem lại lợi ích cho Thương Minh! Ông Đồng muốn mượn lần này biểu diễn thực lực của bản thân, thu phục lòng người, chờ thời cơ bước lên vị trí minh chủ Thương Minh.
Tiếc là, buổi đấu giá này muốn thuận buồm xuôi gió, đương nhiên là không thể.
Ông Đồng còn chưa kịp nói giá khởi điểm của vật phẩm đầu tiên, một nhóm người đã sải bước tự nhiên đi vào hiện trường đấu giá.
“Anh Đồng! Bán đấu giá sao không gọi tôi! Tôi có thể tăng giá cho anh, trợ giúp sân khấu!”, một người đàn ông râu quai nón vừa ôm quyền vừa bước vào cười nói.
Thấy vậy, mọi người nhíu mày.
Người này tên là Triều Chính Phong, đàn em thân cận của Hoa An!
Chắc chắn hắn được Hoa An cử tới.
E rằng bản thân Hoa An cũng ở ngay cạnh nơi đấu giá này…
Vừa thấy người tới, trong mắt ông Đồng lộ rõ vẻ tức giận và sát khí, nhưng cũng được ông ta thu lại.
Ông ta biết nhất định Hoa An muốn phá rối, chỉ là ông ta không ngờ Hoa An lại không định ra mặt, mà cử đàn em thân cận tới.
“Ồ, là Chính Phong à? Qua đây, qua đây, tìm một chỗ ngồi đi, buổi đấu giá ngay lập tức sẽ bắt đầu! Nếu cậu thích cái gì thì cũng có thể ra giá”, ông Đồng cười nói.
“Được thôi!” Triều Chính Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó tùy ý tìm một ghế rồi ngồi xuống.
“Bảo người quan sát cẩn thận”.
Ông Đồng nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, sau đó cầm micro cười nói: “Các vị, bây giờ sẽ là bảo vật đầu tiên! Sắt Ly Hỏa thời Nam Minh!”
Một khối sắt đỏ rực được đặt trên khay gỗ lê chạm trổ trên bục cao.