Nhưng Dịch Tiên Thiên lại khác.
Ông ta là người xếp thứ ba sau ông Đồng và Hoa An!
Nếu ông ta đứng về phía ông Đồng thì gần như có thể nói ông Đồng sẽ như hổ thêm cánh, làm ít được nhiều!
“Ông Đồng, tôi đã lớn tuổi, gần đất xa trời, cũng không biết hôm nào sẽ không còn ở đây nữa. Tôi không tham gia vào chuyện giữa ông và Hoa An, nhưng chuyện lần này Hoa An quả thật không đúng mực, tôi cũng không chịu được nên mới đưa ra ý kiến cho ông”.
Dịch Tiên Thiên cười nói, ghé đến bên tai ông Đồng.
Ông Đồng nghe vậy, hai mắt sáng lên, liên tục vỗ tay.
“Hay! Hay! Chủ ý này rất hay! Ha ha ha…”.
“Làm vậy tuy rằng không thể mang lại lợi nhuận cho Thương Minh, nhưng ít nhất xem như phản đòn Hoa An, không đến nỗi bị ông ta vả mặt quá đau”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
“Ông nói đúng! Ông cụ Dịch, tôi sẽ cho người chuẩn bị!”, ông Đồng cười nói, sau đó bắt tay chuẩn bị.
Nhưng ông ta đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ông cụ Dịch, nếu tôi đoán không lầm, cách này chắc không phải do ông nghĩ ra đúng không?”.
“Ông cảm thấy tôi sẽ không nghĩ ra được cách như vậy?”.
“Tôi không nghi ngờ tài trí của ông Dịch, chỉ là tôi cảm thấy ông cụ Dịch đột nhiên đến hiến kế cho tôi thật sự rất khác thường. Cho nên, tôi đoán chắc là có người nói ông cụ Dịch làm như vậy, đúng không?”, ông Đồng nheo mắt lại.
Ông Đồng có thể bước lên đến độ cao này thì sao có thể là hạng người tầm thường.
Dịch Tiên Thiên tắt nụ cười, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Không sai, đúng là có người bảo tôi nêu ra ý kiến này cho ông”.
“Đó là ai?”, ông Đồng thận trọng hỏi.
“Ông Đồng, tôi chỉ có thể nói đến đó thôi. Nếu ông biết quá nhiều, tôi nghĩ không có lợi gì cho ông”, Dịch Tiên Thiên nói.
Ông Đồng im lặng một lúc, khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, sau đó rời khỏi văn phòng.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
“Cậu Lâm, ông Đồng nghi ngờ tôi rồi”.
“Đúng là hồ ly, quả nhiên mũi thính. Nhưng không sao, ông ta nghi ngờ cứ để ông ta nghi ngờ, dù sao qua hôm nay, mọi chuyện sẽ trở thành kết cục đã định”.
Tô Nhu chán nản ngồi ở ghế ngồi, ngáp ngắn ngáp dài.
Nhiều vị khách cũng cảm thấy buồn ngủ.
Từ khi ông Đồng rời đi, bốn vật phẩm đưa ra đấu giá đều là bảo bối cực kỳ quý hiếm huyền bí.
Nhưng trừ Triều Chính Phong ra, không ai hô giá, Triều Chính Phong dùng giá cao hơn một xu để đấu giá về.
Một vài người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, âm thầm giễu cợt.
Dù sao một cuộc đấu giá có quy cách như vậy lại trở thành một vở kịch, đồn ra ngoài đương nhiên ông Đồng sẽ mất hết mặt mũi.
“Thưa đại nhân, mọi chuyện đều rất thuận lợi, lần này ông Đồng đã mất hết danh dự”.
Triều Chính Phong lấy điện thoại gọi cho Hoa An, trên mặt nở nụ cười đắc ý.