Triều Chính Phong nghiến răng quát: “Lão Đồng này biết, dù anh ta có lấy bảo bối gì ra cũng sẽ bị tôi nâng thêm một xu đấu giá được. Cho nên anh ta không định lấy bảo bối đã chuẩn bị trước ra đấu giá nữa, mà là lấy ra đống sắt vụn để đấu giá! Nếu tôi hô giá, một hòn đá nát lại trả mấy trăm triệu, tôi sẽ thua lỗ. Nếu tôi không hô giá… e là sẽ có khách khác nể mặt anh ta mà hô giá, dùng tài sản mấy tỷ mua cái nhân tình!”.
Người xung quanh nghe vậy, ai cũng kinh ngạc.
Lúc này, ông Đồng lên tiếng.
“Giá khởi điểm của đá Thiên Sơn Tuyết này là một tỷ, vị khách nào yêu thích nó thì có thể hô giá!”.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Triều Chính Phong, đợi Triều Chính Phong hô giá.
Mỗi lần đấu giá, Triều Chính Phong luôn là người đầu tiên hô giá.
Nhưng lần này, hắn tỏ vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào…
“Ồ? Không ai ra giá à?”, ông Đồng cười híp mắt hỏi.
Đá Thiên Sơn Tuyết?
Đây rõ ràng là một hòn đá nát!
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, cũng đã hiểu ra. . Trải nghiệⅿ đọc 𝒕ru𝗒ện số 1 𝒕ại — 𝒕r uⅿ𝒕ru𝗒en.𝙫n —
Lần này Triều Chính Phong đã triệt để nổi giận.
Ông Đồng nheo mắt, nhìn quanh những vị khách còn lại, mỉm cười nói: “Nếu không ai ra giá thì viên đá Thiên Sơn Tuyết này đành lấy làm tiếc, đấu giá thất bại”.
Nói xong, ông Đồng chuẩn bị gõ búa.
Đúng lúc đó, một vị khách không nhịn được nữa, giơ bảng hét lên: “Tôi ra giá một tỷ mốt!”.
Người này vừa hô giá, Triều Chính Phong tức giận không thôi, lập tức nhìn về phía người hô giá.
Người đó không dám nhìn Triều Chính Phong.
“Người của nhà họ Mạc đúng không? Một hòn đá nát đáng để cậu ra giá cao vậy sao?”, Triều Chính Phong thản nhiên nói.
Người nhà họ Mạc nghe vậy, cười lúng túng: “Anh Triều, tôi không biết giám định bảo vật, chỉ là thấy hòn đá này đặc biệt, cộng thêm mọi người không ai hô giá nên mới lên tiếng. Nếu anh Triều thích, tôi sẽ không nâng giá nữa, nhường cho anh được không?”.
Lời này vừa nói ra lại khiến Triều Chính Phong túng quẫn.
Hắn hừ một tiếng, không nói nữa.
Hắn mà hô giá thì chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của ông Đồng sao?
Người khác hô giá là để tạo không khí, hắn hô thì sẽ biến thành kẻ ngốc.
Nhưng dù có không lên tiếng, Triều Chính Phong và Hoa An cũng đã rơi vào thế yếu.
“Một tỷ mốt lần thứ nhất!”.
“Một tỷ mốt lần thứ hai!”.
“Một tỷ mốt lần thứ ba! Chốt!”.
Ông Đồng cười lớn, đi thẳng xuống bắt tay với người nhà họ Mạc kia: “Chúc mừng cậu Mạc! Chúc mừng chúc mừng!”.
“Ha ha”, người nhà họ Mạc cười lúng túng, nhưng cũng có thêm lòng tin. Ít nhất cái bắt tay của ông Đồng đồng nghĩa một tỷ mốt này đã nối được quan hệ với ông Đồng. Mặc dù sẽ khiến Hoa An bất mãn, nhưng nếu có thể mang về lợi ích mang tính thực chất cho gia tộc thì một tỷ mốt này rất đáng giá.
Có người nhà họ Mạc mở màn, việc đấu giá tiếp theo sau của ông Đồng thuận lợi hơn nhiều.