“Không ổn! Bị người ta lợi dụng rồi!”, tim ông Đồng đánh bộp một tiếng, lập tức hét lên: “Hoa An, mau nói người của ông dừng tay! Chúng ta bị người ta lợi dụng rồi!”.
Nhưng Hoa An đâu quan tâm đến chuyện đó?
“Bớt nhiều lời! Tên họ Đồng kia, hôm nay không phải ông chết thì là tôi chết!”.
Hoa An hét lên, cầm súng bắn điên cuồng vào ông Đồng, ra lệnh các võ giả thực lực cao cường xông vào, lao thẳng tới chỗ ông Đồng.
Ông Đồng kinh hãi vội vàng tránh đi. Cùng lúc đó, lực lượng an ninh của nơi đấu giá cũng chạy đến, lao vào chiến đấu với người của Hoa An.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Phù! Phù!
Bên ngoài hội đấu giá, Tô Nhu toát mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt đầy kinh hoảng kéo Lâm Chính chạy ra ngoài.
Cứ chạy mãi đến nơi gần trung tâm thành phố mới dừng lại, không ngừng vỗ ngực.
“Nguy hiểm quá, đáng sợ quá, sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Tô Nhu sợ hãi.
“Xem ra các ông lớn Thương Minh đã trở mặt với nhau, đây là định dồn đối phương vào chỗ chết mà”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ buổi đấu giá quy cách cao như vậy lại xảy ra chuyện ghê gớm thế, may là chúng ta chạy nhanh, nếu bị liên lụy thì nguy to”.
Tô Nhu tái mặt, lấy điện thoại ra: “Chúng ta báo cảnh sát đi!”.
“Tiểu Nhu, báo cảnh sát thì không cần, chuyện trong Thương Minh cứ để bọn họ tự xử lý. Ngoài ra, anh nghĩ chắc sẽ có người báo cảnh sát, những chuyện thế này em đừng can thiệp vào”, Lâm Chính ngăn lại.
Tô Nhu nghe vậy khẽ gật đầu: “Anh nói đúng”.
Nhưng khi cô định cất điện thoại đi, một tin báo hiện lên trên màn hình.
Tô Nhu sững sờ, lập tức mở ra, không khỏi há hốc miệng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm… Lâm Chính… Anh nhìn này…”, Tô Nhu kinh ngạc đưa điện thoại tới.
Lâm Chính xem qua, giả vờ kinh ngạc: “Trời ạ, đây là đơn xin gia nhập Thương Minh? Tiểu Nhu, Thương Minh mời em gia nhập rồi?”.
“Hình… Hình như vậy…”, Tô Nhu cũng mở to mắt, không tin nổi.
“Chúc mừng em, Tô Nhu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi sững sờ, nhưng nghi ngờ nhiều hơn.
Vô duyên vô cớ sao Thương Minh lại gửi lời mời cô gia nhập?
Cô và người của Thương Minh hoàn toàn không có qua lại gì cả.
Chuyện này là sao?
Tô Nhu rất nghi hoặc, tầm nhìn dừng trên người Lâm Chính.
Hình như anh có quen biết với ông cụ Dịch, chẳng lẽ là anh giới thiệu?
Tô Nhu không cảm thấy thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan có thể lọt vào mắt của Thương Minh. Trong cả nước, công ty tập đoàn mạnh hơn Quốc tế Duyệt Nhan không biết nhiều đến bao nhiêu, Thương Minh hoàn toàn có thể cân nhắc đến bọn họ, cần gì phải gửi lời mời cho mình.
Nhất định là có người âm thầm giúp đỡ.