Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tô Nhu không quen biết nhiều nhân vật lớn, chỉ có mỗi thần y Lâm, nhưng bình thường Tô Nhu cũng sẽ không nói với thần y Lâm. Huống hồ, Dương Hoa của thần y Lâm cũng không gia nhập Thương Minh, sao đến lượt Quốc tế Duyệt Nhan.

Nhưng… nếu nói là Lâm Chính làm…

Không thể nào chứ?

Anh biết chút y thuật, cũng kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn chưa đến mức để Thương Minh nể mặt như vậy.

Tô Nhu hơi nghi hoặc.

Hình như gần đây người chồng của mình trở nên rất khác thường.

Nói cách khác là đã trở nên lợi hại hơn.

“Tiểu Nhu, tuy buổi đấu giá lần này không thành công nhưng cũng không tính là uổng công đi một chuyến. Em mau về khách sạn điền đơn đăng kí, thương lượng với người của Thương Minh đi”.

“Anh đi đâu?”.


“À, anh vừa mới nhận được tin, Úc Thành có bệnh nhân tìm anh, anh phải đi khám bệnh cho người đó”.

“Thế à… Được, em ở khách sạn đợi anh, chúng ta đặt vé ngày mai về Giang Thành đi”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, Tô Nhu bắt xe taxi trở về.

Lâm Chính vẫy tay, sau đó quay người rời đi.

Nhưng xe taxi chưa đi được bao xa thì đột nhiên quay đầu, dừng ở bên đường.

Tô Nhu trả tiền xe cho tài xế, nhìn Lâm Chính đi xa, lặng lẽ đi theo.

Lúc này, trong hội đấu giá hai bên đã đánh đến mức không thể tách rời, người của ông Đồng và Hoa An đều đã đến.

Hiện trường không phải mưa bom bão đạn thì là các cao thủ võ giả điên cuồng đánh nhau.


Khách khứa đã chạy mất bóng, hiện trường của buổi đấu giá đã biến thành chiến trường.

Lâm Chính bước đi vội vã, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng của hội đấu giá.

Ở đó, Dịch Tiên Thiên đã dẫn theo một nhóm người đứng đợi ở đó.

“Cậu Lâm!”.

Dịch Tiên Thiên nhìn thấy Lâm Chính đi đến, lập tức mừng rỡ, chắp tay chào.

“Người đâu rồi?”.

“Ở bên trong, chúng ta có cần vào trong ra tay ngay bây giờ không, hay là đợi bọn họ đánh đến khi thương vong nặng nề mới xuất hiện?”, Dịch Tiên Thiên cười hỏi.

Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Tôi rất muốn đợi bọn đánh đến mức thương vong nặng nề rồi mới ra tay, nhưng thời gian không cho phép. Thương Minh xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nội bộ đã không thể xử lý, tất nhiên sẽ có người đi thông báo cho đại hội. Đại hội ở mỗi thành phố đều có một bộ phận cao thủ, tôi đoán đại hội đã nhận được tin, đồng thời phái cao thủ đến đó trấn áp. Vì vậy, chúng ta phải khống chế cục diện, xử lý ông Đồng và Hoa An trước khi cao thủ của đại hội đến”.

“Mọi thứ nghe theo mệnh lệnh của Chủ tịch Lâm!”, Dịch Tiên Thiên vội nói.

“Theo tôi vào trong”.

Lâm Chính hô khẽ, bước nhanh vào trong.

Bọn họ vừa rời đi, Tô Nhu lại thò đầu ra ở góc đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận