Hình Hổ cười lớn, phất tay, sau đó ra hiệu cho Lôi Thần xử lý hai người này.
“Hình Hổ! Tên khốn nhà ông!”.
“Ông dám giết tôi? Tôi sẽ diệt cả gia tộc của ông!”.
“Hình Hổ, ông đợi đấy cho tôi!”.
Hai người mắng chửi, thế nhưng Hình Hổ hoàn toàn không để tâm.
Lôi Thần mỉm cười giơ đồ đao lên, chuẩn bị xử quyết hai người dẫn đầu Thương Minh này.
Lúc đó, bên ngoài hội đấu giá bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân…
Nghe thấy tiếng bước chân, Hình Hổ chau mày, lập tức ra hiệu cho Lôi Thần. Lôi Thần lao tới, còn tưởng bên ngoài là người của Hoa An hoặc là ông Đồng nên định thanh trừng. Thật không ngờ vừa mới lao ra thì…Cả người Lôi Thần bay bật trở lại, đập mạnh xuống đất.
Đám đông ngạc nhiên, phát hiện toàn thân Lôi Thần là máu. Lôi Thần co giật, tứ chi bị gãy, tầm ba giây sau thì bất động.
Chết rồi.
“Hả?”, Hình Hổ thất kinh. Ông Đồng và Hoa An cũng ngạc nhiên.
Lôi Thần là một cao thủ tầm cỡ vậy mà bị đối phương giải quyết trong nháy mắt sao? Là ai vậy? Tất cả sợ hãi nhìn ra cửa.
Họ thấy Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên bước vào.
“Ông Dịch”, ông Đồng mừng lắm.
Sắc mặt Hoa An trông khá khó coi. Mặc dù ông ta và Dịch Tiên Thiên không có thù địch gì nhưng cũng không qua lại nhiều. Người này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên nhân.
Dịch Tiên Thiên đanh mặt, nhìn đám đông sau đó chỉ vào ba người và quát; “Hoa An, Đồng Chung, Hình Hổ các người dám tạo mưu gây bất lợi cho Thương Minh, giờ tôi sẽ xử lý các người theo quy tắc”.
“Xử lý sao?”, Hoa An tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt ông Đồng cũng cứng lại. Ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện và bật cười.
“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, hóa ra chính là ông đã sắp xếp giết Chính Phong ở buổi đấu giá trước đó. Tôi hiểu rồi. Ha ha…”
“Người giết Chính Phong không phải là người của ông sao?”, Hoa An quay qua trố tròn mắt.
“Sao có thể là người của tôi được? Tôi hỏi ông, tại sao Chính Phong vừa chết thì ông lại tới ngay vậy?”, ông Đồng đanh mắt.
“Có người nói với tôi là Chính Phong bị ông bắn chết nên tôi tới”, Hoa An chau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Triều Chính Phong vừa chết, ông đã xuất hiện ở cửa, ông không cảm thấy quá nhanh à? Rõ ràng là có người đã nói trước cho ông biết là Triều Chính Phong đã chết, sau đó ông vội tới đây, vừa hay gặp đúng là Chính Phong bị giết chết thật nên ông tưởng là tôi làm”, ông Đồng cười lạnh, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Dịch Tiên Thiên, tất cả đều là do ông sắp xếp đúng không?”, Hoa An nghiến răng.
“Nói đúng là là do cậu Lâm sắp xếp”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Cậu Lâm”, bọn họ quay qua nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm nào?”
“Thần y Lâm của Giang Thành. Các vị chưa nghe nói bao giờ à?”