Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn đám khủng bố: “Các người là do chị Đào cử đến phải không?”
Dứt lời, đối phương chau mày: “Mày nói cái gì, tiền của mày đâu?”
“Đừng làm màu. Vừa rồi chị Đào nói là đi nhà vệ sinh. Trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà chị ta lại phải chạy ra bên ngoài. Theo như tôi đoán thì chị ta đã đã lừa cho đám người bảo vệ rời đi để các người thực hiện kế hoạch đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Đám đông nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Đúng vậy. Trong phòng có nhà vệ sinh mà chị Đào không dùng, ngược lại đi dùng nhà vệ sinh ở bên ngoài. Đúng là không bình thường.
Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chị Đào vừa đi khỏi thì đám người này xuất hiện. Vậy thì chẳng phải do chị ta thiết kế thì là ai?
Nhưng việc Lâm Chính vạch mặt đám khủng bố không khiến đám người kia cảm kích mà còn chửi anh: “Nhãi này còn tỏ ra thông minh sao?”
“Câm miệng lại cho tôi”.
“Khốn nạn”, bọn họ không phải là kẻ ngốc nhưng lúc này phải giả bộ như vậy. Bởi vì họ biết nếu họ phát hiện ra kẻ chủ mưu thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết để diệt khẩu.
Quả nhiên, cánh cửa được đẩy ra, chị Đào bước vào.
“Chủ tịch Tô, không nhận ra là chồng của cô lại thông minh đến vậy đấy. Thật đáng tiếc, thông minh lại dùng không đúng chỗ”, chị Đào cười lạnh lùng. “
“Chị Đào, tại sao lại làm như vậy”, Tô Nhu tái mặt, bặm môi hỏi.
“Nguyên nhân không phải rất đơn giản sao. Tôi thiếu tiền, công ty của tôi không may mắn như các người, đang bị rung lắc mạnh lắm sắp sụp đến nơi rồi. Vì vậy tôi cần một khoản tiền, mà các người lại có nên tôi thiết kế ra bữa cơm này, mời mọi người tới đây”, chị Đào nheo mắt cười: “Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn giao tiền thì tôi đảm bảo sẽ không làm hại ai hết”.
Lòng người đúng là khó đoán mà. Tô Nhu tái mặt, nào ngờ được một người luôn thân thiện như chị Đào lại là con người như thế. Tất cả những người có mặt đều nghĩ như vậy. . Truyện Tiên Hiệp
Thực ra đến bước này rồi thì không thể cứu vãn được gì nữa. Hơn nữa điều khiến bọn họ tức giận đó chính là Lâm Chính – chồng của Tô Nhu. Giờ bọn họ có đưa tiền ra đổi lấy mạng thì cũng chưa chắc có thể sống sót.
Đúng lúc đám đông đang nghĩ cách thì người chồng đáng ghét của Tô Nhu lại lên tiếng.
“Nói dễ nghe quá. Chúng tôi đã biết thân phận của chị rồi. Giờ có giao tiền thì chị cũng chưa chắc để chúng tôi đi. Chị mà không giết người diệt khẩu thì sẽ càng phiền phức hơn đấy”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, anh đừng nói nữa”, Tô Nhu cuống cả lên, vội vàng quay qua nói. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ.
“Nhóc, tôi không thù không oán với các người. Tại sao các người lại muốn hại tôi vậy. Chủ tịch Trương Lạc Hoa của tập đoàn Lạc Hoa không nhịn được nữa bèn gào lên với Lâm Chính.
“Tôi không nói thì các người có sống nổi không? 100 tỷ tệ đấy. Mặc dù các vị đều là những người thành công, quy mô công ty cũng lớn nhưng trong một thời gian ngắn có gom nổi từng đó tiền không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có thể mượn”, Trương Lạc Hoa bặm môi.
“Các người mượn được nhưng người khác thì chưa chắc”.
“Đó là chuyện của người ta. Tôi hiểu rồi, anh đang giúp vợ mình đúng không. Vì quy mô công ty của các người nhỏ, không thể gom được 100 tỷ tệ, các người biết là không thoát được nên lôi chúng tôi xuống cùng chứ gì?”, Trương Lạc Hoa tức giận. Những người khác khe thấy vậy cũng bốc hỏa.