Nhũng người còn lại cũng tò mò, bọn họ không biết chị Đào và người đàn ông kia trao đổi gì, chỉ thấy họ tái mét mặt.
“Lẽ nào tiền không đủ?’, Trương Lạc Hoa lầm bầm.
Tim Tô Nhu cũng đập thình thịch. Vào lúc nguy hiểm thế này cô chỉ biết cầu nguyện. Cậu nguyện Lâm Chính có thể tạo ra được kỳ tích, rằng tiền trong tấm thẻ không thiếu.
“Thế nào, đủ không?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông nuốt nước bọt: “Chắc đủ rồi”.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ.
“Chắc là đủ sao? Thế là có ý gì?”
“Đủ là đủ mà không đủ là không đủ. Sao lại “chắc?”
Những người khác ngạc nhiên. Người đàn ông che mặt phất tay: “Vị này, anh và vợ anh có thể đi được rồi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo Tô Nhu đang hoang mang rời đi: “Tô Nhu, em về Giang Thành trước đi. Anh ở lại giải quyết công việc”.
Tô Nhu giật mình, vội bừng tỉnh: “Lâm Chính, anh lấy đầu ra 100 tỷ tệ thế?”
“Đó là thẻ của Thương Minh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thương Minh?”.
“Đúng, là Dịch Tiên Thiên giao cho anh giữ, bên trong vừa khéo có 100 tỷ tệ”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Cô không ngờ Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh…
Với khối tài sản của Thương Minh, đừng nói là trăm tỷ tệ, nghìn tỷ tệ cũng có.
Thứ Thương Minh không thiếu nhất chính là tiền.
Nếu vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được rồi.
Nhưng… tại sao Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh?
Sao Dịch Tiên Thiên lại đưa cho anh?
Rốt cuộc anh có vị trí gì ở Thương Minh?
Tô Nhu không thể hiểu được.
Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa.
“Lâm Chính, anh đi cùng em đi! Anh ở lại đây làm gì nữa? Nơi này quá nguy hiểm!”, Tô Nhu vội nói.
“Anh không thể đi được, bọn họ quẹt mất 100 tỷ tệ của anh, anh phải nghĩ cách đòi lại”, Lâm Chính nói.
“Đồ ngốc! Tiền bạc là vật ngoài thân! 100 tỷ tệ bọn họ muốn thì cho bọn họ, quan trọng nhất là giữ được tính mạng! Chúng ta về công ty đã, em sẽ soạn ngay hợp đồng bán công ty và gia sản đi, cố gắng gom đủ 100 tỷ tệ trả cho Thương Minh”, Tô Nhu sắp khóc đến nơi.
Công ty Quốc tế Duyệt Nhan là tâm huyết của cô, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không bán nó.
Nhưng hôm nay vì Lâm Chính, cô lại không chút do dự, dù sao Lâm Chính cũng vì cô mà dùng tới tiền của Thương Minh.
Thế nhưng… cho dù bán công ty Quốc tế Duyệt Nhan, cũng không thể gom đủ con số khổng lồ này.
Dù Tô Nhu có cố gắng 10 năm 100 năm cũng không trả nổi.