Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: “Tiểu Nhu, em không cần lo cho anh đâu. Anh bảo đòi được thì chắc chắn sẽ đòi được. Hãy tin anh, được không? Em mau rời khỏi đây gọi cứu binh đi! Nếu không anh và em cùng đi, anh lại vô duyên vô cớ tiêu nhiều tiền như vậy, Thương Minh chắc chắn sẽ trừng phạt anh! Đến lúc đó Thương Minh trách phạt, thì anh vẫn gặp nguy hiểm tính mạng”.
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt trào ra, nhưng không đôi co nữa.
Cô ở lại đây đúng là chẳng giúp được gì, đi cầu xin sự trợ giúp mới là lựa chọn tốt nhất, liền lập tức gật đầu: “Lâm Chính, vậy anh hãy cẩn thận nhé, em sẽ đi báo án rồi đưa cảnh sát đến ngay! Nghe đây, anh không được phép xảy ra chuyện, nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh!”.
Tô Nhu nói rất quyết tuyệt.
Cô chưa bao giờ nói đùa, trước giờ đều nói được làm được.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và kiên định của Tô Nhu, khẽ gật đầu: “Em yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Tô Nhu không nói gì nữa, nhanh chân rời khỏi phòng bao.
Sau đó, chạy ngay tới đồn cảnh sát Nam Thành báo án.
Thấy Tô Nhu rời đi, Lâm Chính liền thở hắt ra một hơi.
“Bái kiến thần y Lâm!”.
Người đàn ông che mặt lập tức quỳ xuống đất hô, cả người không khỏi run rẩy.
Đám người Trương Lạc Hoa đều trố mắt ra.
“Thần… thần y Lâm?”.
“Này cậu, cậu nói người này chính là… thần y Lâm của Dương Hoa sao?”.
“Đúng vậy! Cậu ấy chính là thần y Lâm! Chiếc thẻ này là tài khoản của thần y Lâm, hơn nữa từng dùng con chip đặc biệt để xử lý, nếu thần y Lâm không ở gần, thì tuyệt đối không thể quẹt được tiền bên trong, thế nên người này chắc chắn là thần y Lâm”, người đàn ông che mặt run rẩy đáp: “Thần y Lâm, tôi có mắt như mù, mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi”.
Mọi người đều từng chứng kiến cảnh thần y Lâm một quyền đánh tan tàu sân bay, một chưởng giết chết truyền thuyết của đế quốc Anh Hoa ở trên mạng.
Có anh ở đây, mấy tên cướp vặt là cái thá gì chứ?
Nhất thời, đám CEO của các tập đoàn tài chính lớn đều kích động đến mức khua tay múa chân, vô cùng mừng rỡ.
“Có thần y Lâm ở đây thì chúng ta không cần lo lắng nữa rồi”.
“Tốt quá! Tốt quá!”.
“Đúng là ông trời phù hộ!”.
Đám người Trương Lạc Hoa cười không khép được miệng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Các ông có vui mừng sớm quá không vậy? Tôi có nói là sẽ giúp các ông đâu”.
Nụ cười của mọi người tắt ngấm.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục ăn uống, bình thản nói: “Mấy người các anh cần làm gì thì cứ làm đi, bảo bọn họ lập tức gửi tiền. Nói với bọn họ rằng một số cũng không được thiếu, thiếu một số là giết!”.
Người đàn ông che mặt ngẩn ra, gật đầu như giã tỏi: “Được, được, thần y Lâm…”
“Hả?”.
Mấy người Trương Lạc Hoa mặt xám ngoét.
“Thần y Lâm, cứu tôi với, vừa rồi là tôi không đúng, tôi chửi rủa cậu, mạo phạm đến cậu, cầu xin cậu rộng lòng tha thứ!”, Trương Lạc Hoa chỉ muốn chết quách cho xong, khóc lóc khổ sở.
“Chủ tịch Trương, là ông bảo tôi đừng lên tiếng, bây giờ tôi giúp ông kiểu gì đây?”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Việc này… tôi…”
Trương Lạc Hoa không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng mấy người vẫn thông qua điện thoại liên hệ, gom được 50 tỷ tệ để giao.
Nhưng giao tiền xong thì dây chuyền vốn của công ty bọn họ cũng bị tê liệt, mấy tập đoàn tài chính chắc chắn sẽ tiêu đời.
“Thần y Lâm, nhận được tiền rồi”.
Người đàn ông che mặt run rẩy đi tới, dè dặt đưa một chiếc thẻ cho Lâm Chính.
“Ừ, làm từ thiện hết đi, quyên góp cho vùng núi và trường tiểu học Hi Vọng”.
Lâm Chính vừa ăn vừa bình tĩnh đáp.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều ngẩn tò te.