Đó là khối tài sản hơn 100 tỉ tệ của mấy tập đoàn tài chính hàng đầu đấy!
Vậy mà Lâm Chính lại nhẹ nhàng thốt ra được mấy chữ: quyên góp đi!
Người đàn ông che mặt và chị Đào đưa mắt nhìn nhau, vô cùng bối rối, nhưng cuối cùng vẫn không dám từ chối, chỉ đành làm theo.
Dù sao so với tiền thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Số tiền hơn trăm tỉ tệ này nhanh chóng được gửi tới tài khoản của các quỹ từ thiện. Những tài khoản được chọn đều là tài khoản mà Lâm Chính từng bảo Mã Hải xác thực, có các dự án công ích công khai rõ ràng, không có khả năng ăn chặn, do những người thực sự có lòng tốt sáng lập ra.
Mấy phút sau khi các tổ chức từ thiện nhận được tiền, giới truyền thông lập tức bùng nổ.
Hơn trăm tài khoản từ thiện công khai trên mạng số tiền được quyên góp, vừa khớp với số tiền người đàn ông che mặt gửi đi.
Thế là trên mạng và báo chí dấy lên làn sóng ca ngợi.
Người phụ trách của những dự án công ích từ thiện kia nước mắt lưng tròng, làm video ngay trong đêm, để tỏ lòng cảm ơn đến người quyên góp giấu tên.
Nhưng trong lòng người đàn ông che mặt và chị Đào đều đang nhỏ máu.
Mấy Chủ tịch cũng lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Trong lòng ai nấy đều thầm chửi Lâm Chính hàng nghìn hàng vạn lần.
Nhưng trong lòng chửi rủa đến đâu, thì bọn họ cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
“Thần y Lâm, thế… thế còn chúng tôi thì sao? Có thể đi được chưa?”.
Người đàn ông che mặt và chị Đào mỉm cười bước tới, dè dặt hỏi.
“Đầu thú đi”.
Lâm Chính lau miệng rồi bình tĩnh nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Người đàn ông che mặt cảm kích nói.
Hắn còn tưởng Lâm Chính sẽ giết mình cơ.
Dù sao anh cũng là kẻ giết người không chớp mắt.
Chị Đào tức giận bất bình, nhưng thấy người đàn ông che mặt một mực cung kính thì cũng không dám nhiều lời.
Thấy cảnh sát chưa đến, Lâm Chính chỉ đành trói gô những người này lại, phong bế nội kình của bọn họ, sau đó bảo đám người Trương Lạc Hoa ở đây chờ cảnh sát đến, còn anh thì rời khỏi khách sạn.
Thực ra anh chỉnh mấy tập đoàn tài chính này cũng là để trải đường cho Tô Nhu.
Tô Nhu muốn tự gây dựng một đế quốc thương mại thuộc về riêng mình thì phải loại bỏ một số người bạn vốn là đối thủ, bởi vì có bọn họ chèn ép trên đầu, thì chắn chắn Tô Nhu không có ngày ngóc lên được.
Bánh ngọt chỉ có chừng đó nhưng lại nhiều người, muốn béo tốt thì đương nhiên phải ăn nhiều, mà muốn ăn nhiều thì phải diệt trừ vài người.
Tuy cách làm này của Lâm Chính có chút hèn hạ, nhưng hôm nay nếu không có anh, thì e là đám Trương Lạc Hoa đã thành người chết rồi.
Còn chị Đào thì Lâm Chính cũng không định bỏ qua, dám có ý đồ với vợ anh, đưa bà ta vào tù đã là hời cho bà ta rồi.
Nhưng liên quan đến số tiền lớn như vậy, e là bọn họ sẽ phải dành nửa đời còn lại trong tù.