“Tiểu Nhu chạy đi đâu rồi nhỉ?”.
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, ra khỏi khách sạn không tìm thấy cô, liền lấy điện thoại ra gọi.
Nào ngờ điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cuống quýt của Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh ra chưa? Ở đây có hai quái nhân, hình như bọn họ muốn bắt em!”.
“Cái gì? Em ở đâu?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Em ở bãi đỗ xe!”.
“Anh sẽ đến ngay!”.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, khẽ gầm một tiếng rồi lao ngay về phía bãi đỗ xe.
Nhưng vừa lại gần bãi đỗ xe đã nghe thấy những tiếng ầm ầm.
Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang hất bay từng chiếc xe trước mặt.
Những chiếc ô tô này phải tính bằng tấn, vậy mà bị hắn hất bay lên mấy chục mét.
Còn Tô Nhu đang trốn đằng sau một chiếc xe van, run rẩy sợ hãi.
Bốt bảo vệ của bãi đỗ xe ở phía xa đã bị san bằng, thi thể của bảo vệ nát bấy, nằm trên một chiếc ô tô.
Trên nóc chiếc ô tô đó là một bóng dáng đang đứng thẳng tắp.
“Vừa nhận được tin, Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang ở đây! Mau bắt cô ta lại, Tô Nhu là người trong lòng của thần y Lâm, có cô ta trong tay thì đối phó với thần y Lâm sẽ dễ hơn nhiều”.
Bóng dáng kia nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng.
Lâm Chính nổi trận lôi đình.
Rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh?
Hơn nữa còn nhằm vào Tô Nhu!
Giết!
Nhất định phải giết!
Rầm!
Đúng lúc này, chiếc xe van bị hất hay lên.
Tô Nhu trốn ở sau chiếc xe không kịp tránh, cũng ngã nhào xuống, đầu đập xuống đất, lập tức bất tỉnh.
“Ở đây!”.
Người không ngừng lật xe nhìn thấy Tô Nhu nằm dưới đất, lập tức kêu lên.
“Đưa đi!”.
Người ở trên nóc xe bình tĩnh nói.
“Được”.
Người kia gật đầu, giơ tay về phía Tô Nhu.
Nhưng đúng lúc hắn sắp chạm vào Tô Nhu liền khựng lại.
“Hử?”.
Người kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Chính không biết đã đứng trước mặt từ lúc nào.
“Có một người rất thú vị đến này, nhìn khí tức tỏa ra từ người hắn thì chắc là một võ sĩ”, người đàn ông đứng lên, mỉm cười nói.
“Xem ra Nam Thành có không ít người thích lo chuyện bao đồng”, bóng dáng trên nóc xe bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy thì giết đi”.