Khoảng 5 phút sau, Từ Nam Đống thở hổn hển lái xe đến bãi đỗ xe.
“Chủ… Chủ tịch Lâm!”.
Từ Nam Đống cung kính gọi.
“Từ Thiên đâu?”.
“Chú ấy vẫn đang ở Giang Thành, đang trên đường tới rồi, bảo tôi đến đây trước. Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi đã huy động tất cả lực lượng của nhà họ Từ, nhất định sẽ tìm thấy tung tích của người kia”, Từ Nam Đống vội nói.
“Sắp xếp cho vợ tôi nghỉ ngơi, ngoài ra đưa người này đến Giang Thành, tôi muốn đích thân thẩm vấn hắn”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Từ Nam Đống lau mồ hôi trên trán, gật đầu lia lịa.
Từ Nam Đống cảm nhận được Lâm Chính đang cực kỳ tức giận, khí ý trên người anh khiến bầu không khí xung quanh giảm mấy độ.
Rốt cuộc là tên chán sống nào chọc vào thần y Lâm vậy?
Mẹ kiếp, nhất định phải lôi được tên khốn này ra.
Từ Nam Đống sắp xếp xe đưa Lâm Chính và Tô Nhu về Giang Thành, còn người kia sau khi bị Lâm Chính dùng châm bạc phong bế huyệt vị cũng được Từ Nam Đống lôi lên xe, áp giải tới Giang Thành.
Hai chiếc xe lăn bánh.
Từ Nam Đống đích thân áp giải.
Tô Nhu tỉnh lại giữa đường.
“Đây là đâu vậy?”, cô lẩm bẩm.
“Chúng ta đang trên đường về, Tiểu Nhu, không sao rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Không sao rồi? Quái nhân vừa nãy đâu?”, dường như Tô Nhu nhớ lại chuyện đáng sợ nào đó, khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên trắng bệch.
“Bạn anh dẫn người tới, người kia bị dọa cho chạy mất dép rồi”, Lâm Chính cười đáp.
“Thật sao?”, Tô Nhu hơi sửng sốt.
Cô chưa bao giờ được thấy quái nhân nào như vậy, có thể một tay lật bay ô tô, người bình thường có thể đối phó được sao? Phải là người thế nào mới dọa hắn chạy mất chứ?
Có lẽ nhìn ra băn khoăn của Tô Nhu, Lâm Chính liền cười nói: “Bạn anh cũng là người trong giới võ đạo, biết chút võ công, hôm nay lại mời một bàn toàn bạn bè trong giới liên hoan ở khách sạn, nên đối phương sợ hãi chạy mất”.
“Hóa ra là vậy”, Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: “Nhưng tại sao đối phương lại muốn bắt em? Em có quen bọn họ đâu”.
“Có lẽ… là vì thần y Lâm”, Lâm Chính im lặng một lát, quyết định không giấu Tô Nhu.
“Thần y Lâm?”, sắc mặt Tô Nhu có vẻ khó coi: “Chắc là vậy rồi, bên ngoài đồn em và thần y Lâm vô cùng mờ ám, mà thần y Lâm lại đắc tội với nhiều người như vậy… Chắc chắn bọn họ muốn bắt em để uy hiếp thần y Lâm”.
“Chắc là vậy, nên Tiểu Nhu à, thời gian này em hãy ở nhà đi, tốt nhất đừng ra ngoài”.
“Em sẽ cẩn thận”, Tô Nhu khẽ gật đầu.
Ầm!
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng nổ.
Tô Nhu và Lâm Chính đều kinh hãi, ngoảnh phắt đầu lại, chỉ thấy chiếc xe của Từ Nam Đống đi ở phía sau bỗng dưng phát nổ.