Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Anh Hùng nghe thấy thế cũng không nói gì nữa.

“Đại nhân, tôi đi thuê xe để ngày mai tiện dùng”, người bên cạnh ôm quyền nói.

“Đi đi”.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn phất tay nói.

Tuy Lâm Anh Hùng rất lấy làm khó chịu, nhưng cũng không phủ nhận lời mà người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.

Thế giới này quả thực rất tàn khốc, hoàn toàn không có đạo nghĩa gì cả.

Muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn.

Người bên trên như vậy, người bên dưới cũng như vậy.

Trong môi trường độc hại các lĩnh vực điên cuồng cạnh tranh, đã không còn tồn tại người chân thành thật thà nữa rồi.


Cho dù có, thì bọn họ cũng dần bị đào thải…

Lâm Anh Hùng nhìn trần nhà rách nát của nhà nghỉ, ánh mắt trở nên nóng rực.

Có lẽ chỉ có giành được chiến thắng ở đại hội, lên tới đỉnh cao, khiến người đời thần phục, mới không cần phải làm những việc khiến người ta ghê tởm như vậy.

Anh ta ngồi ở sô pha, nhắm hai mắt lại, định đánh một giấc.

Đêm đã khuya.

Nhưng mọi người không về phòng, mà tụ tập ở phòng của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn. Bọn họ đều ngủ ngồi, hơn nữa lúc ngủ kiếm không rời người, đây là thói quen được nuôi dưỡng do đi lại bên ngoài trong thời gian dài.

Lâm Anh Hùng quanh năm tu luyện bên ngoài nên cũng như vậy.

Nhưng trong đêm khuya, đúng lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thì bỗng bị một luồng sát khí dữ tợn kích thích. Anh ta mở bừng mắt, nhìn chòng chọc phía trước, mới phát hiện một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trong phòng khách.

“Ai vậy?”.


Lâm Anh Hùng đứng bật dậy.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cũng lập tức mở mắt.

Sau khi nhìn kĩ hai người mới phát hiện… là Lâm Chính đến.

Ngoài hai người bọn họ, tất cả những người khác đã bị Lâm Chính lấy đầu…

Trong phòng khách có mấy thi thể cụt đầu.

Lâm Chính hai tay dính đầy máu tươi, bật đèn ở phòng khách lên, bình thản nhìn hai người bọn họ.

“Thần y Lâm?”, đôi mắt Lâm Anh Hùng đanh lại.

“Cậu đến tận đây hả?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn hơi biến sắc, nhìn đám thuộc hạ chết thảm, trong lòng lại càng kinh hãi hơn.

“Có gì kỳ lạ chứ? Nơi này là Giang Thành, là địa bàn của tôi, các ông hành động ở địa bàn của tôi mà có thể thoát khỏi mí mắt tôi sao?”, Lâm Chính đáp.

“Chúng tôi bí mật lẻn vào Giang Thành, không báo với bất cứ ai, thậm chí ở toàn những nơi có ít camera, theo lẽ thường sẽ không ai phát hiện ra hành tung của mấy người lạ mặt như chúng tôi mới phải, sao cậu lại điều tra ra được chỗ này?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn trầm giọng hỏi.

“Đơn giản thôi! Chẳng phải sáng mai tôi sẽ đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Tôi nghĩ chắc hẳn các ông sẽ lập tức nhận được tin, đồng thời đi thuê xe, định mai phục giết tôi giữa đường, đúng không?”.

“Lẽ nào là… công ty thuê xe?”, Lâm Anh Hùng nghĩ ra gì đó, nhíu mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận