Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ánh mắt Lâm Anh Hùng lộ vẻ khinh bỉ.

Nhưng anh ta tò mò về một điều.

Đó chính là chiêu thức của người này.

Tại sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy… Hình như đã từng gặp ở đâu đó?

Nhưng nhất thời Lâm Anh Hùng cũng không nhớ ra được.

“Mau chóng giải quyết người này rồi trở về báo cáo kết quả thôi”, đúng lúc này, người đàn ông trung niên khẽ quát, dường như có chút nôn nóng.

Lâm Anh Hùng gật đầu, cất bước lao tới như thuấn di.

Một bộ vuốt như vuốt ưng chộp thẳng về phía đầu Lâm Chính, định lấy đầu của anh.

Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm bộ vuốt sắc kia.

Bốp!


Bộ vuốt sắc của Lâm Anh Hùng chộp mạnh vào đầu Lâm Chính, nhưng… không bóp nát được nó, thậm chí còn không để lại vết thương nào.

Lâm Anh Hùng như muốn ngừng thở: “Đây là… cơ thể võ thần?”.

“Cái gì?”.

Người đàn ông trung niên ở phía sau cũng sửng sốt.

Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, Lâm Chính đã vỗ mạnh một chưởng vào người Lâm Anh Hùng.

Phụt!

Lâm Anh Hùng phun ra máu tươi, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống giường. Anh ta loạng choạng đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Anh ta có thể chắc chắn Lâm Chính là cơ thể võ thần.

Bởi vì chỉ có cơ thể võ thần mới chống lại được đòn tấn công của anh ta.

Những cơ thể khác chỉ như miếng đậu phụ, đều bị anh ta hủy hoại một cách dễ dàng.


Hai người lại trở nên nghiêm túc, nhìn Lâm Chính chằm chằm.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn lại hai người.

“Sao hả? Các ông chỉ có thực lực thế này mà cũng dám đến Giang Thành làm càn? Các ông tưởng tôi không giết được các ông sao?”.

Dứt lời, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, vỗ mạnh một chưởng về phía Lâm Anh Hùng.

Sức mạnh hùng hậu mang theo thần lực cái thế trước nay chưa từng có của Lâm Chính.

Đánh tới với thế như chẻ tre, dường như không gì có thể đỡ nổi.

Lâm Anh Hùng kinh hãi, lập tức giơ hai cánh tay lên định tiếp chiêu.

Nhưng chiêu này… anh ta thực sự không chắc chắn mình có thể đỡ được hay không.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên có hành động.

“Oắt con! Đừng có ngông cuồng!”.

Người đàn ông trung niên quát lớn, quét ngang cánh tay đánh ra, bả vai mang theo sức mạnh vô cùng huyền diệu kinh diễm. Luồng sức mạnh này khác hoàn toàn Lâm Anh Hùng, nó thuần túy sinh ra để phá hoại.

Lâm Chính liều mạng đánh lại.

Bốp! Hai bên đều bị chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận