Cánh tay Lâm Chính run lên bần bật như gảy dây đàn, còn người đàn ông trung niên kia chỉ lùi lại nửa bước, dường như không bị gì to tát.
Lâm Anh Hùng thấy thế liền lấy lại bình tĩnh.
Xem ra Lâm Chính có vẻ không phải đối thủ của người này.
Như vậy thì bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng.
“Đại nhân, chúng ta cùng xông lên đánh gọng kìm, tiêu diệt anh ta đi!”, Lâm Anh Hùng khẽ quát, không cam lòng yếu thế, lao vút tới.
“Được”.
Người đàn ông trung niên kia cũng gật đầu.
Hai người phát động các chiêu thức như trời long đất lở.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bọn họ điên cuồng tấn công, mỗi quyền mỗi chưởng đều đánh trúng người Lâm Chính.
Lâm Chính cố gắng phản kháng, nhưng một mình khó địch hai người, đỡ được đòn của Lâm Anh Hùng thì lại trúng đòn của người đàn ông trung niên.
Cứ như vậy mấy chục chiêu, Lâm Chính trúng mấy chưởng, cơ thể run rẩy, lùi lại liên tục, nhưng… dù anh bị đánh thê thảm đến mức nào, thì khí tức vẫn không yếu đi, hơn nữa còn không bị thương mảy may…
“Sao lại như vậy được?”, Lâm Anh Hùng kêu lên.
“Thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều”, người đàn ông trung niên cũng trầm giọng quát.
Nhưng Lâm Chính đã ổn định cơ thể, mặt không cảm xúc đáp: “Tôi thấy đừng lãng phí thời gian nữa thì hơn”.
“Cái gì?”.
Lâm Anh Hùng sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy châm bạc ra đâm vào người.
Anh… muốn dùng đến y võ!
Châm bạc vừa vào người, khí tức của Lâm Chính liền trở nên cuồng bạo.
Anh lập tức như biến thành một người khác, vô địch thiên hạ, kinh hãi lòng người.
Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên sợ hãi lùi lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đây chính là y võ của thần y Lâm sao?”, Lâm Anh Hùng nín thở, cảm nhận được luồng khí tức cuồng bạo này.
Bỗng anh ta ý thức được gì đó.
Lúc trước khi anh ta được nhà họ Lâm sắp xếp đi huấn luyện bí mật, người bất ngờ ra tay định ám sát anh ta… hình như chính là khí tức này.
“Hóa ra là anh! Thần y Lâm!”.
Lâm Anh Hùng vô cùng kinh ngạc.
“Xem ra anh đã nhận ra rồi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.