Lâm Anh Hùng không nói gì, nhưng trong lòng ngạc nhiên tột độ.
Phải biết rằng, khí ý Lâm Chính phóng ra lúc này không biết mạnh hơn lúc đó gấp bao nhiêu lần.
Cũng tức là chỉ trong không đến nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Lâm Chính lại nâng lên tầm cao mới.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả anh ta.
Sao có thể chứ?
Anh ta là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Lâm, là thiên tài có trình độ đỉnh cao trên đời này.
Tại sao… còn có người có thiên phú vượt cả anh ta chứ?
Lâm Anh Hùng cảm thấy toàn thân lạnh toát, hơi thở cũng nghẹn lại.
“Anh Hùng, cậu làm sao vậy?”, người đàn ông trung niên ở bên cạnh khẽ quát.
Lâm Anh Hùng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dữ dằn, nói: “Đại nhân, nhất định phải giết được người này! Nếu không, nhà họ Lâm nhất định sẽ thất bại! Nhất định sẽ thất bại!”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lâm Chính, mơ hồ đoán ra được gì đó, nhỏ giọng đáp: “Được, hôm nay tôi sẽ dốc hết sức, dẹp bỏ chướng ngại cho cậu!”.
Dứt lời, ông ta hú dài một tiếng, toàn thân tỏa ra một luồng khí ý dữ tợn bá đạo.
Cả tầng lầu của nhà nghỉ sập xuống, sau đó tòa nhà sụp đổ.
Cũng may mọi người trong nhà nghỉ kịp thời thoát ra, nếu không chắc chắn sẽ bị đè chết.
“Giết!”.
Người đàn ông trung niên vô cùng cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính như mãnh thú.
Khí lực ông ta mang theo phải lên tới vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.
Bốp!
Một quyền nện tới, Lâm Chính giơ tay lên đỡ được một cách vững vàng, sau đó lại phản kích bằng một quyền.
Hai bên lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, phòng ốc tan tành, mặt đường nứt toác.
Người dân xung quanh sợ hãi bỏ chạy, còn tưởng là có động đất.
Lâm Anh Hùng không dám đứng bên cạnh quan sát, mà dùng toàn bộ sức mạnh để tham chiến.
Hai người tấn công Lâm Chính mãnh liệt, hai cánh tay nhanh đến mức vô ảnh, trong chớp mắt đã đánh ra mấy chục nghìn quyền.
Lâm Chính phớt lờ tất cả những quyền này, cũng không đón đỡ, anh chỉ dùng thân xác chịu đựng, đồng thời cũng tấn công lại hai người.
Giờ phút này, ưu thế của cơ thể võ thần đã được thể hiện trọn vẹn.
Tuy hai người tấn công tới tấp, nhưng không công phá được cơ thể của Lâm Chính, ngược lại còn trúng không ít quyền của anh, thân thể loạng choạng, khí huyết trong người nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
“Cứ đánh thế này thì chết là cái chắc! Anh Hùng, tế kiếm đi! Không lấy thần kiếm ra thì không thể phá được cơ thể võ thần!”, người đàn ông trung niên quát lớn.
Lâm Anh Hùng gật mạnh đầu, ánh mắt đanh lại, thò tay trái vào ống tay áo bên phải.
Keng!
Một luồng sáng bảy sắc xé rách đêm đen, rọi sáng bốn phía.
Nhìn kĩ, chỉ thấy trong tay Lâm Anh Hùng xuất hiện một thanh thần kiếm mảnh dài.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, ngón tay hoạt động rất nhanh.