Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Vèo vèo vèo…

Từng cây thần châm đen sì xoay quanh người anh như những u hồn.

“Giết!”.

Người đàn ông trung niên lại quát, cùng Lâm Anh Hùng nhào tới.



Cảnh sát Giang Thành lập tức nhận được tin báo án, nhanh chóng xuất phát đến nơi xảy ra vụ việc.

Mã Hải cũng nhận được tin, ông ta đoán rất có khả năng có liên quan đến Lâm Chính, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh không nghe máy, chỉ đành thông báo với đám người Nguyên Tinh.

Sau khi nhận được tin, đám người Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân, Tào Tùng Dương liền nhanh chóng tiến về phía nhà nghỉ xảy ra vụ việc, đồng thời gọi điện thoại bảo người phong tỏa xung quanh, tránh gây sự sợ hãi không cần thiết.

Toàn bộ cao thủ của Dương Hoa được huy động, mấy lực lượng đang đổ về phía này.

Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên đang đánh nhau bỗng biến sắc.

“Anh Hùng, chúng ta kéo dài quá lâu rồi! Không được đánh nữa, phải nhanh chóng đi thôi, nếu không các cao thủ của Dương Hoa đến, chúng ta rơi vào vòng vây thì sẽ khó mà đi được!”.

“Nhưng… không giết được người này, tương lai chắc chắn sẽ là đại họa!”, Lâm Anh Hùng nghiến răng đáp.

“Vậy sao? Ngay cả cậu cũng cảm thấy bị uy hiếp à? Nếu vậy thì tôi sẽ báo với gia chủ, bảo gia chủ điều ngay cao thủ mạnh hơn tới diệt trừ thần y Lâm”, người đàn ông trung niên sẵng giọng nói: “Cậu yên tâm, thế lực của gia chủ không hề tầm thường, giết một thần y Lâm thì quá đơn giản! Trước đó chỉ là chúng ta coi thường sự tồn tại của cậu ta mà thôi, nếu cậu ta đã gây uy hiếp đến chúng ta, thì không thể bỏ qua được!”.

“Được!”.

Lâm Anh Hùng gật đầu, anh ta cũng biết rằng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lập tức cầm kiếm xoay người định đi.

“Đi được sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, sao có thể để bọn họ đi được, lập tức đuổi theo tấn công mãnh liệt.

Cùng lúc đó, đám người Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng tới nơi.

“Thần y Lâm, chúng tôi đến giúp cậu đây!”.

“Không được tha cho hai người này!”.

“Giết!”.

Mọi người bao vây hai người Lâm Anh Hùng, điên cuồng tấn công.

Cộng thêm thần y Lâm, áp lực của hai người lập tức tăng vọt, bị đánh cho không kịp thở.

Hai người vừa đánh vừa rút, nhưng tốc độ rút quá chậm, đồng thời Từ Thiên cũng đã dẫn theo vô số võ sĩ tới.

Nếu bị Từ Thiên chặn đứng đường lui, muốn rút sẽ khó hơn lên trời.

“Không được! Không thể tiếp tục thế này được!”.

Người đàn ông trung niên cắn răng, trầm giọng quát: “Anh Hùng, cậu đi trước đi!”.

“Đại nhân!”, đôi mắt Lâm Anh Hùng đỏ ngầu.

“Đi! Tôi yểm hộ cho cậu! Nếu không cả hai chúng ta đều không đi được đâu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui