Hơn một trăm cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị xuống núi, đến Giang Thành, chuẩn bị tiến hành đợt tấn công mang tính hủy diệt đối với Dương Hoa.
Trận chiến này gia tộc chính Lâm Thị không còn do dự gì nữa, nhất quyết dốc hết toàn lực tiêu diệt thần y Lâm!
Hai năm qua thần y Lâm ở Giang Thành đã mang lại phiền phức quá lớn cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh!
Thậm chí ngay cả đại hội cũng ghi hận nhà họ Lâm!
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, ấn tượng của đại hội cũng quyết định đến biểu hiện ở đại hội.
Nhà họ Lâm muốn vươn lên đứng đầu, ngạo nghễ nhìn quần hùng thì phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn. Bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể xoay chuyển, đương nhiên bọn họ vô cùng tức giận.
Lần này, gia tộc chính của Lâm Thị quyết định tiêu diệt tận gốc, bất cứ người nào liên quan đến Dương Hoa đều không bỏ qua!
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương nhận được tin gần như ngay lập tức, nhanh chóng triệu tập đám người Dịch Tiên Thiên ở bên ngoài về, cùng nhau đi gặp Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở trang viên dưới tầng hầm, chữa bệnh cho Ma Quân Trương Thất Dạ.
Anh thận trọng đâm từng cây châm bạc vào vùng bụng và đùi của Trương Thất Dạ. Trương Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bên dưới truyền tới cảm giác nóng hổi, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
“Tạm được rồi! Tối nay ông có thể đi tìm cô bạn gái nhỏ của ông trải qua đêm xuân rồi!”.
Lâm Chính châm cứu xong, cười nói.
“Thật sao?”, Trương Thất Dạ sáng mắt lên, vô thức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho bạn gái ở phòng Nhân sự Dương Hoa. Thế nhưng ông ta vừa định gọi thì lại sững người, nở nụ cười lúng túng, cười ha ha cho qua.
“Tuổi cũng không nhỏ nữa mà còn xấu hổ à?”, Lâm Chính lắc đầu.
Lúc này, Nguyên Tinh, Từ Thiên, Dịch Tiên Thiên, Băng Thượng Quân và Tào Tùng Dương chạy vội đến.
“Cậu Lâm, có chuyện không hay rồi! Gần đây xung quanh nhà họ Lâm ở Yên Kinh xuất hiện rất nhiều người thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ tụ tập ở nhà họ Lâm, sau đó tám giờ sáng nay đã rời khỏi nhà họ Lâm, không rõ tung tích. Người của chúng ta đoán một nửa bọn họ đi đến sân bay, một nửa lái xe rời đi!”, Tào Tùng Dương sốt ruột nói.
“Giáo chủ, khả năng cao là cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị! Chúng ta phải phòng bị!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”.
“Không đếm được kỹ, có lẽ khoảng trăm người!”.
“Trăm người?”.
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Trăm người thì đã sao? Dù là một nghìn một vạn người, chúng ta giết là được, cần gì phải kinh hoảng? Đã đến Giang Thành thì cho bọn họ có đi không có về!”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính có chút cạn lời.
Nếu đánh thật, người chuồn đầu tiên chắc chắn là Trương Thất Dạ.
Suy cho cùng, ông ta cũng là người cuối cùng còn sống sót của Ám Ma Đạo, có thể sống đến bây giờ thì công phu chạy trốn chắc chắn đứng hạng nhất.
“Ma Quân đại nhân, ông không thể nói như vậy, cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị cực kỳ đáng sợ. Nhưng tôi cũng không hiểu rõ lắm về gia tộc chính Lâm Thị, chỉ biết bọn họ là gia tộc ẩn thế siêu cấp, sống ẩn dật ở một nơi nào đó trong Long Quốc, cụ thể ở đâu thì không rõ. Nhà họ Lâm ở Yên Kinh chỉ là mặt ngoài của bọn họ mà thôi”, Lâm Chính nói.