“Thần y Lâm, sao cậu không nói?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nói: “Tôn Giả, tôi không muốn mang lại phiền phức cho ông”.
“Cậu nói vậy là sao? Nếu không phải vì cậu chữa trị cho tôi thì sao lại bị ra tay nặng như vậy? Hơn nữa, cậu cứ nói đi là được, bất kể kẻ đó là ai, dù có là ông trời, tôi cũng sẽ tìm lại công bằng cho cậu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận quát. . Truyện mới cập nhật
Cả đời ông ta chưa từng sợ ai.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thần Hỏa Tôn Giả, ông… đã từng nghe tới nhà họ Lâm chưa?”.
“Nhà họ Lâm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Cậu đang nói tới nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Không, tôi đang nói tới gia tộc chính Lâm Thị!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Lâm Chính cười gượng, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôn Giả, cứ coi như… tôi chưa nói tới đi”.
“Cái gì mà chưa nói? Tôi biết, sao lại không biết được? Thế nào? Cậu nghĩ tôi sợ gia tộc chính của Lâm Thị sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, lạnh giọng quát: “Cậu yên tâm, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Chỉ là một gia tộc Lâm Thị nho nhỏ, tôi đến cửa khởi binh vấn tội thì đã sao? Lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bọn họ, chắc bọn họ quên mất thủ đoạn của tôi như thế nào rồi!”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Người đâu!”.
“Sư tôn!”.
Một đệ tử đảo Thần Hỏa bước nhanh vào trong.
“Viết một bức thư gửi đến gia tộc Lâm Thị cho tôi, nói với bọn họ, ba ngày sau tôi sẽ đích thân đến gia tộc Lâm Thị, lấy lại công bằng cho thần y Lâm!”.
“Tuân lệnh!”.
Gia tộc Lâm Thị.
Một người đàn ông cao gần hai mét, khí tức hùng hậu, mặc áo bào vàng đi qua đi lại trong đại sảnh.
Bước chân ông ta rất nhanh, tỏ ra sốt ruột bất an.
Ông ta đang đợi tin tức.
Ở bên dưới, Lâm Anh Hùng, Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên đều cúi đầu khom lưng, không dám lên tiếng.
Ba người họ đã nghe được một ít tin tức liên quan đến Giang Thành.
Tình hình rất tồi tệ.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì, chỉ đành đợi người đưa tin báo cáo tin tức.
Đúng lúc này, một người của gia tộc Lâm Thị vội vã chạy vào đại sảnh.
“Đại nhân! Đại nhân! Giang Thành truyền tin tức đến!”, người đó sốt sắng gọi, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại.
Người áo vàng đang đi qua đi lại vội vàng tiến tới, giành lấy điện thoại, nghe máy.
“Tin tức thế nào?”, người mặc áo vàng quát khẽ.
“Đại nhân, tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Tôi muốn quay về! Tôi muốn quay về!”.
Người đưa tin ở đầu bên kia điện thoại khóc thành tiếng.
Nhưng gã còn chưa nói được hai câu.
Rắc!