“Yên tâm, tôi sẽ giữ cô ở lại. Tôi sẽ nói là đến đại hội lấy thuốc cần nhân lực, cần cô ở lại giúp tôi, ở lại thêm vài ngày chắc chắn Tôn Giả sẽ đồng ý”, Lâm Chính nói.
Thánh Nữ nghe vậy mới gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ làm theo lời anh nói”.
“Ầy, đúng là làm chuyện tốn công tốn sức mà không được lợi gì!”.
Lâm Chính lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?”, Thánh Nữ hỏi.
“Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đi châm cứu cho sư phụ cô rồi!”.
Phập!
Ba cây châm đâm xuống, Lâm Chính mệt tới mức thở dốc. Anh không thể tưởng tượng được da của Thần Hỏa Tôn Giả lại cứng đến như thế.
Có lẽ cơ thể người này đã sớm vượt qua cả cơ thể võ thần rồi. Hiện tại ông ta không điều động chân khí mà cơ thể đã như thế. Nếu ông ta dốc toàn lực phòng ngự thì e rằng Lâm Chính không thể nào ghim châm được lên người của ông ta.
“Vụt vụt…”, Lâm Chính buông tay, cây châm thứ ba trên cánh tay của Thần Hỏa Tôn Giả rung lên.
Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, sau đó mở ra, khu vực lòng trắng đỏ rực lên như núi lửa. Trông vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ bình thường và thở hắt ra: “Không tệ, không tệ, ba cây châm khiến bản tôn khỏe lên nhiều. Hơi thở cũng đều đặn hơn, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn. Y thuật của cậu đúng là kinh người”.
“Tôn giả quá khen. Ba châm này xong là có thể bắt đầu bước đầu tiên được rồi. Tôn giả, ông nhấc tay lên tôi tiến hành nắn bóp cho ông”, Lâm Chính thở dốc, cầm tay của Thần Hỏa Tôn Giả và bắt đầu nắn bóp cho ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, cảm nhận sự thay đổi từ từ. Thế nhưng ấn được một lúc thì lực tay của Lâm Chính yếu dần.
“Hử?”, Thần Hỏa Tôn Giả mở mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta thấy anh đang thở dốc, mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại.
Rõ ràng là anh đang bị mất sức.
“Thần y Lâm, nếu cậu không khỏe thì đi nghỉ ngơi chút đi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
“Tôi muốn nghỉ nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Châm thứ ba được ghim rồi, tôi phải tiến hành đẩy tác dụng của châm vào huyết quản của ông. Như vậy mới có thể phát huy được tác dụng. Nếu không làm kịp thời thì sẽ không phát huy được hiệu quả. Tới khi đó thì công cốc”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh chăm chăm. Ông ta không nói gì. Nhưng lúc này ông ta khẽ ngẩng đầu và nhìn ra ngoài.
“Hình như có người tới”, Thần Hỏa Tôn Giả chau mày.
Thần y Lâm coi như không nghe thấy gì. Anh chỉ tiếp tục làm việc cần làm.
Lúc này…Rầm…Cánh cửa bị đá bung, sau đó một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào.
“Ai?”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
Thế nhưng đối phương ngó lơ ông ta, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó đấm một đấm về phía ngực anh.
Đúng lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lau mồ hôi: “Xong rồi, thành công rồi”.
Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt: “Thần y Lâm, cẩn thận”
Bụp! Lâm Chính không kịp phòng ngự, bị trúng chiêu nôn ra máu và bay bật ra.