Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ba người đều ngẩn ra.

Bọn họ đã bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Bình thường đứt tay xước da cũng phải đến bệnh viện kiểm tra. Bảo bọn họ làm việc nặng nhọc bẩn thỉu như vậy chẳng phải là lấy mạng họ sao?

“Sao hả? Không làm được à? Hừ, ngôi sao hay đạo diễn nổi tiếng cũng đâu phải người cao sang gì, các anh cũng giống người dân bình thường thôi, mọi người là bình đẳng, tại sao bọn họ làm được mà các anh không làm được?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu muốn sống sót rời khỏi Giang Thành, thì ngày mai bắt đầu đến Nam Thành làm ruộng cho tôi”.

Trần Hỉ và Tiếu Nam trợn mắt há mồm, đứng sững như trời trồng, không biết nên làm thế nào.

Còn Trương Kỳ Nhan ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.

Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến ba người bọn họ nữa, đưa Liễu Như Thi rời đi.

Những chuyện còn lại Từ Thiên và Tống Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, anh không cần quan tâm.

Ba người này coi như vĩnh biệt giới giải trí.

Nửa đời còn lại của bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở ba mảnh đất một mẫu kia.


Việc Chủ tịch Lâm xuất hiện ở ven sông có thể nói là chấn động Giang Thành, dù sao nhân vật truyền kỳ này cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng Lâm Chính đội mũ lưỡi trai vào thì người qua đường cũng không nhận ra. Anh đưa Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái, trên đường đi tâm trạng của Liễu Như Thi rất tốt, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, không khỏi cười ra tiếng.

“Sao vậy?”, Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.

“Không có gì, chỉ cảm thấy anh xử lý ba người kia thật phiền phức. Với thực lực của anh thì tùy tiện cũng có thể phế được bọn họ, sao anh phải làm vậy?”, Liễu Như Thi cười nói.

“Đối với người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau. Nếu dùng võ lực với cả người bình thường, thì mất võ đức quá”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh không phải bác sĩ sao?”.

“Nói một cách nghiêm túc thì tôi là y võ”.

“Hóa ra là vậy”.


Đến học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính liền đưa Liễu Như Thi về phòng nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, Dịch Tiên Thiên gọi điện thoại tới.

“Cậu Lâm, chỗ chúng tôi quả thực tìm được một số thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, ngoài ra còn một chuyện muốn bàn bạc với cậu”, giọng nói của Dịch Tiên Thiên có vẻ rất nghiêm túc.

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Là chuyện liên quan đến Thiên Hỏa”.

“Thiên Hỏa?”, Lâm Chính sửng sốt: “Đó là cái gì?”.

“Cậu Lâm không biết về Thiên Hỏa sao? Đây là một loại lửa cực kỳ đặc biệt, có màu tím, nghe nói là ngọn lửa do Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống dẫn cháy, vô cùng đáng sợ! Theo tôi điều tra được, nếu cậu muốn luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, thì phải có Thiên Hỏa. Nếu không có Thiên Hỏa, với lửa bình thường thì không thể luyện được Hồng Mông Huyền Thiết”, Dịch Tiên Thiên nói.

“Hóa ra là vậy, vậy Thiên Hỏa ở đâu?”.

“Lưu Viêm Trũng!”.

“Đó là nơi nào?”.

“Một hang động mới được phát hiện, nghe nói là nơi cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại rơi xuống. Có người thăm dò được tin, nói trong Lưu Viêm Trũng có sự tồn tại của Thiên Hỏa. Nhưng trong đó có hai ông lão canh gác, tuy phát hiện được hang động này, nhưng người bình thường không thể lại gần. Hai ông lão không muốn người ngoài làm phiền, nên tháng trước đã dùng lửa lớn phong bế Lưu Viêm Trũng. Nhưng số lửa này sẽ dập tắt sau hai ngày nữa, một khi lửa tắt thì chắc chắn cường giả bốn phương sẽ xông vào. Nếu cậu Lâm muốn lấy Thiên Hỏa, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội này”, Dịch Tiên Thiên nghiêm túc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận