Lâm Chính mở hộp ra, chỉ thấy bên trong sáng rực, một ngọn lửa giống như ngọn nến đang chập chờn trong hộp sắt.
Ngọn lửa này có màu trắng như tuyết, hơn nữa không có nhiệt độ, thoạt nhìn rất vô hại, hoàn toàn không giống lửa.
“Đây chính là hỏa chủng sao?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mắt Mù
2. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
3. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
4. Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt
=====================================
“Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, hơn nữa cũng không có nhiệt độ”.
“Anh chắc chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ liếc anh một cái, rồi bỗng lấy ra một đôi găng tay đặc chế, lấy hỏa chủng ra khỏi hộp.
Khoảnh khắc hỏa chủng rời khỏi hộp sắt.
Vèo!
Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng vọt, cỏ dưới đất lập tức bốc cháy, cây cối xung quanh cũng cháy hừng hực, thậm chí trang viên phía sau cũng bốc khói.
Lâm Chính toàn thân đỏ rực, mồ hôi như tắm, vô cùng kinh ngạc.
“Chiếc hộp sắt này là do sư tôn đặc chế, có thể phong tỏa nhiệt độ của hỏa chủng, nếu không không thể mang nó đi được”, Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
“Vậy sao? Thế nếu không có chiếc hộp sắt này, thì chẳng phải sẽbị thiêu rụi quần áo sao?”, Lâm Chính nói.
“Điều đó thì không, nhiệt độ bình thường của hỏa chủng lúc ngủ đông chỉ có thể thiêu cháy ít hoa cỏ, chứ chưa phá được khí tức hộ thể của anh, sao có thể làm cháy quần áo của anh được chứ? Anh đeo chiếc hộp này trên người, lúc dùng thì đeo găng tay đặc chế này lấy ra là được”.
“Dùng như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Đơn giản thôi, nuốt vào trong bụng”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc: “Nuốt… nuốt vào?”.
“Nếu không hỏa chủng bảo vệ anh kiểu gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ sẵng giọng nói.
“Thế chẳng phải sẽ nướng chín lục phủ ngũ tạng của tôi sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Nếu không thì sao? Anh tưởng hỏa chủng là đồ vật bình thường à? Anh không muốn sức lửa của Lưu Viêm Trũng thiêu chết, thì nuốt nó vào bụng đi. Tuy vô cùng đau đớn nhưng chắc là vẫn hơn chết nhỉ?”.
“Việc này…”
Lâm Chính trầm ngâm.
“Nào, anh nuốt nó trước đi, để tôi xem anh có chịu được sức lửa này không. Nếu anh không chịu nổi, không dùng được nó, thì để tôi mang nó về, kẻo bảo bối này lại bị người ta để mắt đến, nếu nó bị cướp mất thì toi”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, rồi đưa hỏa chủng cho Lâm Chính.
Lâm Chính do dự một lát rồi đeo găng tay vào, nhận lấy hỏa chủng, nhìn nó một lúc.
“Sao vậy? Thần y Lâm nổi tiếng như cồn sợ rồi à? Ngay cả sư phụ tôi anh cũng dám khiêu chiến thì sợ gì ngọn lửa bé nhỏ này chứ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cười khinh miệt.
“Đây là kế khích tướng hả?”.
“Anh nghĩ phải thì là phải”.
“Cô có vẻ coi thường tôi đấy”.