Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ cứ bình thản đứng đó, vận khí điều khiển thuẫn lửa.
Dưới sự tác động của khí kình, áo bào màu đỏ của cô ta bay lên phần phật.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại giúp đi!”.
Thấy dùng sức mấy lần không có hiệu quả, tên cướp cầm đầu cuống lên, gầm lớn với đám đàn em xung quanh.
Đám đàn em này bị chiêu thức của Thần Hỏa Thánh Nữ dọa sợ, không dám lại gần.
Tên cướp cầm đầu gầm lên: “Một lũ ăn hại! Xông lên cho tao! Không thấy tao đã áp chế được cô ta rồi sao? Bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết cô ta! Tất cả xông lên đi!”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hò hét xông tới.
“Anh áp chế được tôi? Hừ, một tên chó chết vô dụng mà cũng xứng áp chế bổn Thánh Nữ sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cười khẩy.
“Cô nói cái gì?”, mắt của tên cướp cầm đầu như muốn lồi ra.
Nhưng ngay sau đó, thuẫn lửa bỗng phát nổ.
Ầm!
Lực xung kích mạnh mẽ lan ra xung quanh.
Hai cánh tay của tên cướp cầm đầu lập tức nát bấy, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
“Hả?”.
Đám đàn em đang xông tới đều khựng lại.
“Tất cả hãy hóa thành tro đi!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hú dài một tiếng, giơ cao tay lên, không biết là thi triển thần thông gì. Chỉ thấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô ta phóng ra một vòng hoa bằng lửa, rồi lan ra xung quanh.
Nơi nào vòng hoa đi qua, mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Đám Dịch Tiên Thiên vội vàng trốn sau một gò đất nhỏ.
Nhưng lũ cướp kia thì không được may mắn như vậy.
Vù!
Vù!
Vù!
Ba vòng hoa được phun ra liên tiếp, sau đó biến mất.
Khi Thần Hỏa Thánh Nữ hạ tay xuống… xung quanh cô ta là gần trăm tên cướp đã cháy thành than.
Cả toán cướp đã chết hết.
Mặt đất xung quanh đen sì.
“Đây chính là… thuật Hỏa Viêm sao?”, Lâm Chính đanh mắt nhìn cảnh tượng này, thì thào nói.
Thủ đoạn của Thần Hỏa Thánh Nữ đã khiến Lâm Chính chấn động, cũng khiến đám Dịch Tiên Thiên kinh hãi.
“Mạnh quá! Mạnh quá! Cậu Lâm, thuộc hạ của cậu đúng là nhân tài kiệt xuất!”.
Dịch Tiên Thiên run rẩy sợ hãi nói.
Ông ta vẫn tưởng Thần Hỏa Thánh Nữ là thuộc hạ của Lâm Chính.