Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Lai lịch lớn luôn, cũng là thế lực tập trung những người có Viêm Thuật đại thành”, Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính gật đầu.

“Chúng tôi nghe nói nơi này có toán cướp hoành hành, tấn công những người đến Lưu Viêm Trũng, nên đến để tiêu diệt lũ cướp, không ngờ cô gái này đã làm xong rồi. Cô gái đúng là giỏi giang, Đao Mặc Long tôi khâm phục, khâm phục!”, người đàn ông kia cười nói.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, chẳng nói chẳng rằng, dường như không định đếm xỉa đến anh ta.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, nhưng không nổi giận, lại càng không thấy lúng túng, ôm quyền nói: “Xin hỏi tên của cô là gì?”.

“Anh Lâm, chúng ta đi thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ phất ống tay áo đỏ rực, bình thản nói.

Thái độ của cô ta lập tức chọc giận đám người phía sau Đao Mặc Long.

“Này! Không thấy cậu chủ nhà chúng tôi đang nói chuyện với cô sao? Cô tỏ thái độ gì vậy?”.

“Khốn kiếp, cô bị điếc à?”.

Có người chửi bới.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi giận, ngoảnh phắt lại nhìn người mới lên tiếng, lạnh lùng quát: “Anh nói cái gì? Anh dám sỉ nhục tôi?”.

“Tôi…”

Người kia bị ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ làm cho sợ hãi, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

Khí thế này quả thực đáng sợ.

Ánh mắt của Đao Mặc Long khẽ động, sau đó vội nói: “Xin cô tha tội, người của tôi thiếu sự dạy dỗ, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, mạo phạm đến cô, tôi xin thay mặt bọn họ gửi lời xin lỗi”.

“Không có chuyện gì thì mời đi cho”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói.

Đao Mặc Long thầm nhíu mày, thấy Thần Hỏa Thánh Nữ dầu muối đều không ăn, liền nhìn về phía Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.

“Xin hỏi các ông cũng đến Lưu Viêm Trũng sao?”.

“Đúng vậy, tôi là Dịch Tiên Thiên của Thương Minh”, Dịch Tiên Thiên cười đáp.

“Cái gì? Ông chính là Dịch tiên sinh của Thương Minh sao?”, Đao Mặc Long vô cùng kinh ngạc, sau đó bước tới chào hỏi: “Vãn bối xin chào Dịch tiên sinh”.

“Ấy ấy ấy, cậu Đao không cần khách sáo như vậy đâu”, Dịch Tiên Thiên vội đỡ lấy Đao Mặc Long.

“Lần này có thể gặp Dịch tiên sinh đúng là may mắn của Đao Mặc Long. Dịch tiên sinh, chúng tôi cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng, nếu không chê thì chúng ta đi cùng nhau được không?”, Đao Mặc Long cười nói.

“Thế thì tốt quá…”

Dịch Tiên Thiên vốn định đồng ý ngay, nhưng nghĩ ra gì đó, lại vội nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ gật đầu, ông ta mới yên tâm nói: “Nếu có mọi người của sơn trang Viêm Đao đi cùng, thì chuyến đi này chắc chắn bình an vô sự, ha ha ha…”

“Dịch tiên sinh khách sáo quá, mời!”.

“Mời”.

Sau đó, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tiến về phía Lưu Viêm Trũng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui