Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Trên đường đi Đao Mặc Long luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Thần Hỏa Thánh Nữ. Thế nhưng cô ta ngoài nói chuyện với Lâm Chính ra thì không nói chuyện với ai hết. Thái độ vô cùng ngạo mạn. Cô ta không coi người của sơn trang này ra gì.

“Người ta như vậy chắc chắn là vì thích cô rồi, cô không cho người ta cơ hội sao?”, thấy Thần Hỏa Thánh Nữ chẳng buồn nhìn Đao Mặc Long cái nào, Lâm Chính chỉ tủm tỉm cười.

“Anh ta mà cũng xứng sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng, nhanh chóng giấu đi vẻ kỳ lạ trong ánh mắt. Cô ta nói: “Hơn nữa…tôi cảm thấy anh ta có liên quan tới đám người vừa nãy”.

“Ý của cô là gì?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Thần y Lâm, với IQ của anh thì không thể nào không nhận ra được! Chúng ta vừa giải quyết xong đám cướp đó thì người của sơn trang Viêm Đao đã lòi ra. Anh không cảm thấy quá khéo hay sao”.

“Sao thế? Cô nghi ngờ bọn họ cùng một giuộc à? Đâu cần thiết phải như vậy đâu. Sơn trang Viêm Đao cũng đâu phải tầm thường. Bọn họ làm chuyện cướp bóc làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.

“Biết người biết mặt khó biết tâm. Tóm lại là tôi cảm thấy người này chẳng có gì tốt đẹp”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.

“Không nhận ra đấy. Cô thường chỉ ở trên đảo tu luyện, ít khi nhập thế vậy mà lại luôn cảnh giác như vậy. Đúng là hiếm có”, Lâm Chính mỉm cười.

“Sư tôn từng nói, bên ngoài nguy hiểm không phải vì cao thủ mà là vì lòng người. Sư tôn nói thà cách biệt với thế giới, sống một mình cũng không muốn đi sinh sự với đám mèo mả gà đồng. Bởi vì bạn không thể biết được khi nào họ sẽ đâm một dao sau lưng bạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Lâm Chính đồng ý bèn gật gù:“Có lý”.

Bọn họ đi được tầm một tiếng đồng hồ thì cũng tới Lưu Viêm Trũng. Lưu Viêm Trũng nằm ở chân một ngọn núi lớn. Đó là một nơi giống như hang động.

Bên ngoài động là một cánh cửa lớn bằng đồng xanh. Một sợi dây xích cỡ lớn khóa bên ngoài. Nhìn có vẻ là rất khó mở. Bên phải của cánh cửa có một tấm bia vô danh, bên cạnh có một ông cụ đang ngồi. Ông cụ ăn mặc rách rưới, đầu đội nón lá, cơ thể gầy gò với bộ râu dài.

Ông cụ dựa vào tấm bia giống như đang ngủ gật. Ở trước cửa lúc này có tới hàng trăm người đang đứng tập trung. Bọn họ túm năm tụm ba như đang trao đổi điều gì đó. Có không ít người thi thoảng lại liếc nhìn ông cụ.

“Ây da, không ít người nhỉ. Xem ra có rất nhiều người có hứng thú với số bảo bối ở trong Lưu Viêm Trũng này rồi”.

Đao Mặc Long khẽ mỉm cười, nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô gái, lần này cô tới là vì món bảo vật nào vậy? Cô nói đi, lát nữa vào trong, nếu như tiện thì tôi sẽ lấy giúp cô”.

Thế nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn ngó lơ, chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái. Đao Mặc Long không nói gì.

“Cậu chủ, cô gái này kiêu ngạo quá, mặc kệ cô ta đi. Cậu càng quan tâm thì càng bị cô ta chế nhạo đấy”, người bên cạnh bước tới, khẽ nói.

“Cậu không hiểu gì hết, càng là những cô gái như vậy thì càng thú vị. Thực ra vừa rồi lúc cô ấy giết đám cướp kia thì tôi đã đứng bên cạnh quan sát rồi. Cô ấy có thân pháp khá lắm, tôi muốn thông qua việc tiếp cận để nắm bắt điểm yếu của cô ấy. Cô ấy càng khó tính, càng không nói chuyện thì càng khó tìm ra sơ hở. Nhưng không sao, tôi sẽ tìm cách. Ha ha, cô gái này có lẽ vẫn không biết được tình cảnh của chính mình hiện tại”, Đao Mặc Long nheo mắt.

“Ha ha, cứ để cô ta kiêu đi, tới khi đó chắc chắn cô ta sẽ phải quỳ xuống chân tôi cầu xin tôi yêu thương”, người này khẽ cười.

Đao Mặc Long nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ rồi nhếch miệng cười với kẻ bên cạnh: “Đã sắp xếp cả rồi chứ?”

“Yên tâm cậu chủ, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.

“Vậy thì tốt”.

Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ nói gì đó. Đúng lúc này, lại có thêm không ít người của các gia tộc khác tới đây. Ai cũng nhìn nhau với vẻ căng thẳng. Dù sao thì cao thủ các nhiều sẽ càng áp lực mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui