Thanh niên tên A Cường đó thực lực không hề kém, nếu không có bản lĩnh gì thì ai dám qua đó? Nhưng đối mặt với người máy hắn lại không đỡ nổi một chiêu, đáng sợ đến thế nào?
“Đánh nhau với nó, thua thì phải chết, các người phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đương nhiên, nếu sợ thì cứ việc rời đi, đừng quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác”, ông lão thản nhiên nói, sau đó lại ngồi xuống, dựa lưng vào bia mộ, muốn chợp mắt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra hơi do dự.
“Một đám hèn nhát, sợ đầu sợ đuôi thì còn đến Lưu Viêm Trũng làm gì? Nhân lúc còn sớm về nhà uống sữa đi!”.
Một tiếng chửi mắng khinh thường vang lên, sau đó một người đàn ông cường tráng mặc áo choàng dài để trần thân trên nhảy ra.
Người đàn ông xăm hình rồng màu đỏ trên người, da dẻ ửng đỏ, tóc đỏ mày đỏ, nhiệt độ quanh người rất cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ chuyên tu Viêm Thuật.
“Là Lệnh Hỏa Quân?”, có người nhận ra người đàn ông đó, lập tức kêu lên.
“Trời ạ, người đã luyện Viêm Thuật đến đại thành, hắn lại đến Lưu Viêm Trũng này?”.
“Lệnh Hỏa Quân mà ra tay, có lẽ nó sẽ bị đập nát!”.
“Lệnh Hỏa Quân có sở trường là lửa, không hề sợ lửa. Tôi thấy thứ kia cũng chỉ là dùng lửa tấn công mà thôi, lần này nó gặp phải khắc tinh rồi”.
Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, ai nấy tràn đầy chờ mong.
Người này không phải nhân vật tầm thường, hắn đứng ra giao đấu có lẽ sẽ ngộ ra được vài điều gì đó ở người máy, lượt khiêu chiến tiếp theo của mọi người sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lệnh Hỏa Quân xuất hiện, không nói lời nào mà giết tới, định tiêu diệt người máy.
Hắn chắp hai tay lại, lòng bàn tay phun ra lửa, giống như một mũi thương lửa đâm thẳng vào ngực người máy.
Ầm!
Ngọn lửa tấn công đến một cách mạnh mẽ.
Người máy lùi lại hai bước, ngực đỏ au, giống như sắp bị ngọn lửa đó làm tan chảy.
Đám đông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Người máy được chế tạo bằng thần thiết đặc biệt. Tuy độ mạnh đáng kinh ngạc, nhưng với trọng lượng của nó, tốc độ sẽ không được nhanh, xem như là một nhược điểm!”, lúc này Ngạo Ưng lên tiếng.
Người xung quanh đều gật đầu, âm thầm nhớ rõ.
Lệnh Hỏa Quân đánh trúng một chiêu cũng không do dự, lao tới gần mà đánh. Hai tay hắn giống như đeo găng tay bằng lửa, đấm về phía ngực của người máy một cách điên cuồng. Mỗi một đòn đánh ra đều có tia lửa bùng nổ, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, nắm đấm lửa của Lệnh Hỏa Quân đánh vào người máy khoảng hơn trăm lần.
Ngực của người máy đỏ lên, nhưng… không hề biến dạng, chỉ là chỗ đỏ lửa đó dần dần lan tới các chỗ khác trên cơ thể.
Lệnh Hỏa Quân thở hổn hển, nhìn người máy với vẻ nghiêm trọng.
Người xung quanh cũng cảm thấy không ổn.
“Xem ra thứ này rất mạnh? Nhưng không sao! Xem tao đánh mày thành chất lỏng đây!”.
Lệnh Hỏa Quân gào lên, đột nhiên đánh xuống đất một chưởng, khí kình toàn thân trở nên cuồng bạo, gào lên giận dữ.
“Mở!”.
Ầm ầm…