Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính khiến bọn họ sững sờ.
“Tôi muốn khiêu chiến với người máy này, lấy được tư cách rồi mới bước vào Lưu Viêm Trũng”, Lâm Chính nói.
“Điều này…”, đám đông á khẩu.
“Cậu Lâm, mục đích của cậu là tìm Chân Hỏa, chỉ cần có được Chân Hỏa là được. Thự lực của thứ này không ai biết thế nào, có thể là mạnh thông thiên. Nếu như cậu đấu với thứ này mà có tổn thất gì thì sẽ cảm thấy hối hận cả đời mất”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, khuyên can.
“Đúng vậy thần y Lâm, anh lấy thứ mà anh muốn rồi lại còn muốn mạo hiểm như thế này nữa sao? Người máy này quá lâu đời, thực lực thế nào không ai có thể nói rõ được, cẩn thận vẫn hơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng lên tiếng.
“Nhưng nếu không tuân thủ quy tắc, xông vào Lưu Viêm Trũng thì cũng chưa chắc là một chuyện tốt”, Lâm Chính mỉm cười.
“Ồ! Tức là…?”
“Không phải trước đây cậu từng nói rồi sao? Bên trong Lưu Viêm Trũng này có hai người già, trước mắt tôi chỉ thấy có một, người còn lại chắc là ở bên trong phải không? Hai người này đều ở đây để canh chừng cho Lưu Viêm Trũng. Nếu đã vậy thì tại sao ông cụ này nhìn thấy bọn họ xông vào lại không hề ngăn lại? Lý do rất đơn giản, vì ông ta không hề lo lắng. Ông ta tin người ở trong kia chắc chắn sẽ xử lý những kẻ không tuân thủ quy tắc”.
Dứt lời, đám đông bừng tỉnh.
“Cậu Lâm quả thật anh mình?”, Dịch Tiên Thiên vội nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ thì hừ giọng: “Tự cho rằng mình thông minh thì có. Người canh mộ kia dù mạnh nhưng ở đây đông người thế này thì đương nhiên là có thể đối phó được với ông ta rồi. Và họ cũng có thể lấy được bảo bối và thoát ra. Bọn họ chỉ cần đồng loạt xông vào, vét hết bảo bối rồi chạy đi là được. Tốc độ nhanh thì nửa tiếng là xong. Lượng người ồ ạt lao vào như thế, anh có chắc là có thể hóa giải được không”
Lâm Chính nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Anh cũng không nghĩ rằng cô ta sẽ nói như thế.
“Tóm lại là tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, bình tĩnh lại thì tốt hơn”, Lâm Chính nín thở. Thần Hỏa Thánh Nữ chau mày, thấy Lâm Chính vẫn không hề dao động thì đành phải từ bỏ.
Ầm ầm…Lúc này, cánh cửa lớn bị phá vỡ. Những mảng đồng xanh bị phá hủy, bụi cát bay mịt mù.
“Cửa mở ra rồi”.
“Tốt quá”.
“Anh em, bao bối, thần thuật đang ở ngay trước mặt chúng ta. Lao lên”.
“Lao lên”.
Đám đông hò rèo, liều mạng lao vào bên trong. Một lúc sau, tất cả đều biến mất. Thần Hỏa Thánh nữ cuống cả lên. Dịch Tiên Thiên cũng vội vàng nhìn Lâm Chính. Chỉ thấy anh chẳng có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại chỉ đanh mặt, nhìn về phía người máy.
Ông cụ dựa người vào tấm bia mở một mắt, liếc nhìn Lâm Chính: “Cậu nhóc, cửa mở cả rồi, sao không vào lấy đồ đi, hà tất còn muốn khiêu chiến?”
“Vậy tại sao tiền bối không ngăn họ lại. Trách nhiệm của ông không phải là bảo vệ mọi thứ ở đây sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Ông cụ nghe thấy vậy bèn bật cười ha ha: “Thú vị đấy. Cậu muốn đánh thì đánh. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cái thứ này không có tình cảm đâu, không biết nương tay, cẩn thận bị trúng chiêu của nó”.
“Vậy thử là biết”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu bước tới chỗ người máy. Ông cụ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt và mặc kệ Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính dừng lại, anh ngồi khoanh chân, lấy ra tầm mười túi châm và ghim từng cây lên người.