“Làm gì à? Đương nhiên là thu gom lợi lạc rồi, những bảo vật có trong tay các người chắc chắn là không ít. Lấy ra đây, chủ động vào, như vậy thì tôi còn giữ cho các người được toàn thân, nếu không đừng trách chúng tôi độc ác, phanh năm xẻ bảy các người ra”, Thẩm Man cười lạnh.
“Khẩu khí lớn gớm, một đám ô hợp mà dám nói như vậy với bổn Thánh Nữ, các người tưởng rằng các người kiểm soát mọi thứ sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận, lập tức lao ra chửi bới.
“Thánh Nữ ư?”, Thẩm Man nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ và mỉm cười “Cô là Thánh Nữ phương nào thế?”
“Đương nhiên là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa. Sư Tôn là Thần Hỏa Tôn Giả, các người chán sống rồi đúng không nên mới dám có ý đồ với bổn Thánh Nữ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.
“Cái gì? Đảo Thần Hỏa sao?”
“Đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả?”, người của bộ lạc Kỳ Dương sợ hết hồn.
Thẩm Man cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh chóng bật cười: “Ha ha thật không ngờ cô lại có thân phận đặc biệt như vậy. Lợi hại quá. Thật đáng tiếc…Thần Hỏa Tôn Giả lại không biết là cô sẽ chết ở đây…cũng không thể nào tìm được bộ lạc Kinh Dương để báo thù. Ha ha…”
“Báo thù, không tới lượt đâu. Bổn Thánh Nữ sau khi giết các người sẽ báo cho Sư Tôn, để Sư Tôn tiêu diệt cả bộ lạc Kinh Dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.
“Vậy à? Vậy thì phải xem xem Thánh Nữ đại nhân có bản lĩnh đó hay không?”
Thẩm Man nheo mắt, khẽ quát lớn: “Ra tay, giết hết sạch những người này, cướp tài sản của chúng. Nghe rõ, cô gái kia thì giữ lại. Ông đây thích cô ta, đợi ông chơi xong thì mỗi đứa chơi một lượt. Thánh Nữ à, thanh khiết biết bao nhiêu. Tôi nghĩ các người chắc cũng muốn được thưởng thức mùi vị đúng không?”
“Ha ha…chắc chắc rồi ạ”.
“Cảm ơn phó tộc trưởng”, đám đông bật cười, tất cả đều nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ bằng vẻ thèm thuồng, ánh mắt họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận. Cô ta không nhịn được nữa, bèn lao lên: “Chết đi cho tôi”.
Cô ta gầm gừ, một ngọn lửa dài vô cùng khủng khiếp phóng ra giống như một thanh đao sắc nhọn chém xuống đầu Thẩm Man. Thế nhưng một giây sau, một cơn gió màu xanh nổi dậy, chặn đứng ngọn lửa đáng sợ kia lại.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở.
“Cô nhóc. Tôi phải thừa nhận là thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả vô song, không ai có thể ngăn được nhưng cô không phải là Thần Hỏa Tôn Giả, cô thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Dù sao tôi cũng là phó tộc trưởng của bộ lạc Kinh Dương, chẳng lẽ lại không thể đối phó được cô?”
Thẩm Man cười lạnh, đột ngột phát lực. Cơn gió màu xanh bùng nổ, vụ nổ với uy lực khủng khiếp đánh bay Thần Hỏa Thánh Nữ. Cô ta đập mạnh vào bức vách, miệng phun ra máu tươi. Có vẻ như đã bị thương nặng.
“Thánh Nữ đại nhân”, Dịch Tiên Thiên cuống cả lên vội lao tới đỡ cô ta dậy. Lúc này người của bộ lạc Kinh Dương cũng đã đi tới.
“Cô nhóc, tộc trưởng đưa bản đồ để chúng tôi có thể giết người cướp của ở đây thì chẳng lẽ lại cử những kẻ không có thực lực đi thực thi. Ở đây tập hợp những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Kinh Dương. Cô lấy cái gì ra đấu với chúng tôi?”, Thẩm Man nheo mắt cười.
“Khốn nạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, định bò dậy chiến đấu tiếp.Thế nhưng Thẩm Man đã không chờ đợi thêm.
“Cùng ra tay đi, trừ cô ta ra thì giết hết cho tôi”.
“Tuân lệnh”, người của bộ lạc Kinh Dương bật cười, lấy vũ khí ra và lao về phía Dịch Tiên Thiên…
Đương nhiên Dịch Tiên Thiên sẽ không ngồi im chờ chết, ông ta quát lớn một tiếng, tất cả người của Thương Minh đều ùa tới, đánh nhau với người của bộ lạc Kỳ Dương.