Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, ngạc nhiên nhìn phương thuốc dưới đất.
“Thần y Lâm, anh… anh có ý gì…”
“Từ nay về sau, tôi và cô là người qua đường, mong cô sau này không có việc gì thì đừng đến Giang Thành nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Vào thời khắc sinh tử, dù Lâm Chính không khó chịu nhưng trái tim đã nguội lạnh khi Thần Hỏa Thánh Nữ làm như thế.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ run, vành mắt xuất hiện một giọt nước mắt.
Cô ta chưa từng rơi nước mắt dù khi đối mặt với Thẩm Man cực kỳ độc ác, nhưng không biết tại sao lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi biết sư phụ có ơn với tôi, thật ra anh cũng có ơn với tôi nhưng hôm nay tôi lấy oán trả ơn, tôi không còn mặt mũi nào gặp anh, thật xin lỗi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cúi thấp đầu xuống, thậm chí không nhặt phương thuốc đó lên, quay phắt người rời khỏi Lưu Viêm Trũng.
Lâm Chính im lặng không nói.
Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Bạch Viêm và Hắc Hỏa trước mặt, lạnh lùng nói: “Hai người các ông cùng lên đi, tôi thắng thì mọi thứ ở đây đều là của tôi”.
“Cậu nói gì?”
Hai ông lão sửng sốt.
Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hắc Hỏa và Bạch Viêm cũng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là tai mình có vấn đề.
“Oắt con, cậu muốn tự sát sao?”.
Bạch Viêm lạnh lùng quát.
“Không phải tự sát, tôi chỉ muốn thử cực hạn của mình vào lúc này”, Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
“Hừ, lấy chúng tôi ra để thử! Xem ra cậu không coi chúng tôi ra gì cả!”, Hắc Hỏa nổi giận: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”.
“Không”.
Bạch Viêm trầm giọng nói: “Nể mặt Thần Hỏa, tôi sẽ không giết cậu, cậu muốn đánh với hai người chúng tôi là việc của cậu, nhưng chỉ cần cậu chạm vào tôi, tôi sẽ coi như cậu thắng”.
“Bạch Viêm!”, Hắc Hỏa cuống lên.
Nhưng Bạch Viêm đã quyết định thì sẽ không đổi ý.
“Ra tay đi!”, Bạch Viêm quát.
Lâm Chính cũng không khách sáo, lấy ra một túi châm, đâm vào người.
Cùng lúc đó, làn da toàn thân anh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, một luồng khí ý sôi sùng sục bắt đầu quấn quanh người anh.
“Đây là… sức mạnh của hỏa chủng?”, Bạch Viêm kinh ngạc.
“Thằng oắt này đã dung hòa được hỏa chủng”, Hắc Hỏa khàn giọng nói.
“Vậy sao?”, Bạch Viêm tỏ vẻ khó tin: “Xem ra Thần Hỏa rất tin tưởng người này, giao cả hỏa chủng cho cậu ta”.
“Tôi nghĩ chắc là Thần Hỏa cũng không ngờ thằng oắt này lại hấp thu được hỏa chủng! Bạch Viêm, dù thế nào thì cũng nên cẩn thận một chút, người này giỏi y độc, không đơn giản đâu”, Hắc Hỏa nói.
“Còn trẻ mà đã có thủ đoạn như vậy, tiền đồ không thể đong đếm được”.