Hai bên đánh nhau tối tăm mặt mũi, cả trung tâm Lưu Viêm Trũng chằng chịt ba loại lửa đỏ trắng đen.
Nhưng dù sao Lâm Chính cũng là người mới tu luyện Viêm Thuật, Hắc Hỏa và Bạch Viêm dốc hết sức mình thì anh quả thực không chống lại được, chẳng mấy chốc đã bị thiêu cho mặt mày nhem nhuốc.
Nhưng nhờ sức mạnh chữa lành lớn mạnh, dù anh bị thương nặng đến mức nào, cũng sẽ lập tức hồi phục, chỉ cần không chết thì sẽ là một sự tồn tại không tiêu diệt được.
“Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta thua là cái chắc!”.
Bạch Viêm hơi thở dốc, lạnh lùng nói: “Thằng oắt này dung hòa hỏa chủng, hấp thụ sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận, năng lượng trong người cậu ta gần như là vô hạn rồi. Trong tình hình năng lượng dồi dào, cậu ta có thể dựa vào y thuật cao siêu để khôi phục thân xác, còn chúng ta mà bị thương thì không thể chữa trị ngay được. Nếu cứ tiếp tục đánh thì vết thương chỉ có càng ngày càng nặng hơn, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị cậu ta giày vò chết mất!”.
“Bạch Viêm, phải làm sao bây giờ?”, Hắc Hỏa cuống quýt hỏi.
“Phải nghĩ cách một chiêu khống chế được kẻ địch!”, Bạch Viêm trầm giọng đáp.
“Vậy thì… chỉ có thể dựa vào chiêu đó thôi!”, Hắc Hỏa hơi biến sắc.
“Cũng chỉ đành làm vậy!”.
Bạch Viêm hít sâu một hơi, chưa bao giờ vẻ mặt trở nên nghiêm túc như vậy.
Hắc Hỏa thấy thế cũng không dám chần chừ nữa, khẽ quát một tiếng, bắt đầu thu liễm ngọn lửa trên người vào trong cơ thể.
“Hử?”.
Lâm Chính cảm thấy không đúng, mày hơi nhíu lại, dừng việc tấn công, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Chỉ thấy cơ thể cùng với khuôn mặt của Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều xuất hiện những đường vân rất đáng sợ, thân thể cũng dần có sự thay đổi.
Cơ thể khô đét của bọn họ trở nên đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên trẻ trung. Mái tóc bạc trắng của bọn họ trở nên đỏ rực, dường như đã trở thành vị thần lửa.
Lâm Chính nín thở, đâu còn dám chần chừ nữa, lập tức xông về phía hai người.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Hỏa giơ tay lên, cách không nhón một cái về phía Lâm Chính.
Chết rồi!
Lâm Chính biến sắc, vội vàng né người.
Chỉ thấy vị trí chỗ anh đứng bỗng xuất hiện một chiếc vòng lửa đáng sợ.
Vòng lửa làm mặt đất tan chảy, dường như muốn thiêu đốt hư không, vô cùng đáng sợ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắc Hỏa lại vung tay lên.
Ầm ầm ầm…
Mặt đất chỗ Lâm Chính đứng bị nổ tung, từng cột lửa xông thẳng lên trời, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng, thiêu thành tro bụi.
Khủng khiếp quá!
Lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa có thể phát động ngọn lửa tùy ý.
Cứ như bọn họ đã trở thành chúa tể của ngọn lửa, có thể thiêu đốt thoải mái.
“Lồng Giam Lửa!”.
Đúng lúc này, Bạch Viêm trừng mắt lên, quát lớn một tiếng.
Soạt soạt soạt!