Xung quanh Lâm Chính bỗng xuất hiện bốn tấm lưới lớn được dệt từ ngọn lửa.
Lâm Chính lập tức né người định tránh đi.
Nhưng lưới lửa lại di chuyển theo anh như vật sống, chẳng mấy chốc đã bao vây được anh, sau đó nhanh chóng hợp lại, hóa thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Lâm Chính ở bên trong.
“Chàng trai trẻ, cậu thua rồi!”.
Bạch Viêm bình thản nói, rồi lại phất tay.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Lâm Chính thò ra một bàn tay lửa khổng lồ, chộp về phía Lâm Chính như bàn tay ma quỷ đến từ cõi u minh.
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Nếu lúc này Lâm Chính vẫn không đầu hàng, thì chắc chắn sẽ bị bàn tay lửa khổng lồ này bóp nát bét.
“Cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên hét lớn.
“Kết thúc rồi!”, Bạch Viêm bình thản nhìn.
“Cậu không tránh được chiêu này đâu”.
Bạch Viêm nói.
Ông ta không nghĩ Lâm Chính còn chiêu pháp gì để chống lại đòn tấn công này của mình.
Ít nhất đòn này sẽ khiến Lâm Chính mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nhưng… đúng lúc mọi người nghĩ rằng trận đấu đã chấm dứt.
Keng!
Một tia lửa màu trắng như tuyết bắn từ trong người Lâm Chính ra.
“Đó là…”, Hắc Hỏa biến sắc.
Sắc mặt Bạch Viêm cũng lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục vận sức.
Pặp!
Bàn tay lửa khổng lồ bao bọc lấy Lâm Chính.
Giống như chiếc kén tằm.
Mọi người đã không nhìn thấy Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay sau đó!
Xẹt!
Một tia sáng màu trắng xé toạc bàn tay lửa khổng lồ kia.
Sau đó, ngày càng nhiều tia sáng trắng xuất hiện, bàn tay lửa khổng lồ lập tức tan tành, thậm chí lồng giam lửa cũng vỡ vụn.
Lâm Chính thoát ra, lao về phía hai người như tên bắn.
“Hỏng rồi! Ngăn cậu ta lại!”.
Bạch Viêm vội quát.
Hắc Hỏa lập tức thi triển thuật, định ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã dùng hết sức bình sinh, không thể ngăn cản được nữa. Anh để mặc ngọn lửa xâm nhập vào người, không hề dừng bước, thậm chí còn không dao động.