“Các người làm gì vậy?”
Hắc Hỏa tức giận: “Không phải bảo các người biến đi rồi sao, sao còn dám quay lại?”
“Ông già, chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc công sức để tới Lưu Viêm Trũng này là để kiếm được chút gì đó. Giờ ông bảo chúng tôi tay không rời đi thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với tông môn gia tộc đây?”, Ngạo Ưng nheo mắt, mỉm cười.
“Vì vậy, các người muốn chết ở đây?”, Bạch Viêm lạnh giọng.
“Chết? Chưa chắc. Giờ các người đã bị thần y Lâm đánh cho trầy da tróc vẩy rồi thì giết bọn tôi kiểu gì? Ngược lại chúng tôi, cũng không còn là đám người của lúc trước nữa”, Ngạo Ưng bật cười.
“Cái gì?”, Bạch Viêm bàng hoàng.
Phía sau Ngạo Ưng xuất hiện thêm không ít người. Những người này đều có khí tức ghê người. Đó là những cao thủ có sức mạnh tương đương Ngạo Ưng.
Hắc Hỏa Bạch Viêm mà còn sức thì cũng có thể đối phó được với họ. Thế nhưng lúc này hai người khó mà làm gì được đối phương…
“Thần y Lâm, chúng ta cùng ra tay tiêu diệt hai kẻ này sau đó cùng chia dị hỏa và những thứ khác, chắc anh không phản đối chứ”, Ngạo Ưng nheo mắt, nhìn Lâm Chính. Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp Lâm Chính.
“Các người…”, Dịch Tiên Thiên tức giận. Lâm Chính không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói khác từ phía sau Ngạo Ưng vọng tới: “Ngạo Ưng, muốn lấy được thứ mình cần thì phải không từ thủ đoạn, phải tàn nhẫn. Người này có thể đánh bại hai cao thủ hàng đầu thì thực lực của cậu ta không hề đơn giản. Nếu hôm nay không trừ khử cậu ta, đợi cậu ta hồi phục sức khỏe tìm cậu tính sổ thì cậu sẽ hối hận không kịp đấy”.
Nói xong, một người đàn ông trung niên bước ra nhìn chăm chăm Lâm Chính. Người này có khí thức vô cùng khủng khiếp, chắc chắn cũng là một cao thủ
Ngạo Ưng nghe thấy vậy lập tức đanh mắt: “Đại nhân nói đúng. Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi định lợi dụng thần y Lâm để đuổi hai ông già này rồi trừ khử ông ta. Nhưng đại nhân đã nói vậy thì tôi xử lý cùng một lượt vậy”.
Dứt lời đám cao thủ phía sau Ngạo Ưng lấy vũ khí ra, bao vây Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên…
Lâm Chính hờ hững nhìn xung quanh và nói với Ngạo Ưng: “Các người chắc chứ?”
“Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác! Mặc dù tôi không muốn đối địch với anh, nhưng vì dị hỏa, tôi chỉ có thể mạo hiểm!”, Ngạo Ưng cười híp mắt, nói.
Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài vật.
Bọn họ đã dám đến đây, sao có thể tay không quay về?
Lâm Chính gật đầu.
“Nếu các anh đã lựa chọn như vậy thì tôi không có ý kiến, chỉ hi vọng các anh có thể còn mạng mang những thứ này về!”.
Nói xong, Lâm Chính cất bước đi về phía những người đó.
“Đừng dài dòng, giết thần y Lâm trước, sau đó tiễn hai lão già đó lên đường!”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau Ngạo Ưng quát lên.
Bọn họ không do dự nữa, hét lên một tiếng, lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo như gió cuốn mây tan ập đến.
Lâm Chính không sợ, trở tay đánh ra một chưởng, ngọn lửa trong lòng bàn tay anh giống như cuồng long phun trào, nuốt chửng bọn họ.