Cứ vậy kéo dài khoảng ba bốn giây, Đao Mặc Long ngừng giãy giụa, cơ thể anh ta cũng dần dần hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa của Lâm Chính.
Người trước mắt đều sợ run lẩy bẩy.
Bọn họ sững sờ nhìn Đao Mặc Long tan biến trong tay Lâm Chính, tinh thần sắp suy sụp đến nơi.
“Chúng ta… Chúng ta phải đối mặt với con ác quỷ này sao?”.
“Không… Không… Đừng…”.
“Tôi không đánh nữa…”.
Bọn họ hét lên đầy kinh hoàng, mất hết ý chí chiến đấu.
“Mọi người đừng hoảng, người này chỉ dùng thủ đoạn hù dọa các cậu mà thôi! Cậu ta biểu hiện như vậy có nghĩa cậu ta không còn chống cự được bao lâu nữa. Bây giờ chúng ta cùng xông lên tiêu diệt bọn họ thì có thể chia nhau tất cả bảo bối trong Lưu Viêm Trũng rồi”.
Người đàn ông trung niên đứng ra, hét lớn.
“Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên! Hắn không phải đối thủ của chúng ta! Huống hồ mọi người trốn được nhất thời, không trốn được cả đời. Hôm nay không giết thần y Lâm, đợi hắn ra ngoài nhất định sẽ trả thù chúng ta. Đến lúc đó, không phải chỉ có chúng ta chết, mà e là thế lực đằng sau chúng ta cũng sẽ bị hắn diệt trừ! Mọi người tự nghĩ đi!”.
Ngạo Ưng hét lên.
Nghe vậy, mọi người đều dừng bước, sững sờ nhìn Ngạo Ưng.
Đúng vậy!
Chạy thì có tác dụng gì?
Lâm Chính không chết, bọn họ mãi mãi sẽ không được bình yên.
“Được, chúng ta chiến đấu!”.
“Cùng lắm thì chết!”.
“Hôm nay không phải hắn chết thì là tôi chết!”.
Mọi người hò hét, cùng nhau bao vây về phía anh, ai cũng coi thường cái chết.
Đúng lúc đó, phía bên Lâm Chính cũng có chi viện.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa tiến tới, đứng hai bên trái phải Lâm Chính.
Đám người kia thấy vậy lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.
“Các ông không cần đấu với tôi, bọn họ chỉ muốn giết tôi cướp dị hỏa, không hề muốn giết các ông. Các người tránh đi, bọn họ chắc chắn sẽ dừng tay”, Lâm Chính nói.
“Cậu trai trẻ, cậu không hiểu sứ mệnh của chúng tôi. Bọn họ tự tiện xông vào Lưu Viêm Trũng là đã đáng chết! Cho dù bọn họ không giết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ giết bọn họ!”.
Bạch Viêm nói.
Lâm Chính im lặng, không lên tiếng nữa.
Ngay sau đó, hai bên lao vào chém giết.
Một trận chiến có một không hai diễn ra trong Lưu Viêm Trũng.
Có Bạch Viêm và Hắc Hỏa tương trợ, áp lực của Lâm Chính giảm bớt rất nhiều.
Nhưng anh cũng phải đối mặt với một kẻ địch mạnh.
Đó là người đàn ông trung niên đi cùng Ngạo Ưng vào đây.