“Cách gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nuốt dị hỏa!”.
Bạch Viêm nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ.
“Chàng trai, đây là cách duy nhất để chiến thắng bọn họ. Cậu đã dung hòa hỏa chủng, hỏa chủng đang ở trong cơ thể cậu, cho nên cậu có năng lực nuốt được dị hỏa. Bây giờ cậu hãy nuốt hết số dị hỏa đó vào, hấp thu năng lượng của chúng, như vậy đám ô hợp đó sẽ không làm gì được cậu nữa!”, Bạch Viêm nói.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, cũng không do dự, quay người chạy về phía số dị hỏa đó.
Người đàn ông trung niên ý thức được điều gì đó, lập tức gào lên: “Ngạo Ưng! Mau ngăn cậu ta lại! Mau!”.
“Xông lên theo tôi!”.
Ngạo Ưng cắn răng, dẫn theo người xông về phía Lâm Chính, muốn ngăn anh lại.
Lâm Chính không đối phó được với người đàn ông trung niên, há lại không đối phó được đám người này? Anh lập tức chấn nát sương lạnh ở trước ngực, sau đó vỗ một chưởng xuống mặt đất.
Soạt!
Một bức tường lửa mạnh mẽ vọt lên, chặn đám Ngạo Ưng lại.
Bọn họ đã chứng kiến uy lực của ngọn lửa Lâm Chính dùng, không ai dám tiến lên nữa, run rẩy đứng tại chỗ.
Lâm Chính nhân cơ hội xoay người, nhảy vọt lên con đường nhỏ ở trung tâm, đánh nát một bục cao trong số đó.
Trong nháy mắt, mười mấy loại dị hỏa đủ mọi màu sắc bay lơ lửng trên bục cao.
Rực rỡ chói mắt, khiến người ta say mê.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ai cũng sinh lòng ngưỡng mộ.
Nhìn thấy dị hỏa ở trước mặt, Lâm Chính bàng hoàng. Thứ này…có thể nuốt được sao? Nhiệt độ của chúng không hề thấp. Nếu như hấp thụ thì có khi nào bị đốt cháy cả cơ thể không?
“Mau, lao vào cho tôi”, Ngạo Ưng ở bên ngoài tường lửa gầm lên
Thế nhưng không một ai dám tiếp cận bức tường lửa. Chỉ cần đứng gần thôi là đã có thể cảm nhận được cả người nóng rừng rực và khó chịu vô cùng. Nếu như mà tiếp xúc thì sẽ bị thiêu rụi trong nháy mắt.
Bọn họ run rẩy, không ai dám lao lên. Ngạo Ưng nghiến răng, chộp lấy một người ở phía trước, coi người này như lá khiên vào cứ thế lao lên. Những người khác thấy vậy cũng lao vào theo Ngạo Ưng.
Lâm Chính đanh mắt, anh chộp lấy ngọn lửa màu tím nhét vào miệng. Đúng lúc ngọn lửa chuẩn bị tới miệng thì bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ được vận động và tự động hút lấy ngọn lửa này. Ngọn lửa lọt vào cơ thể anh giống như một dịch thể, chui xuống bụng, nhanh chóng được phân giải và tản ra.
Đây chính là sức mạnh của hỏa chủng. Lâm Chính chau chặt mày.
Chẳng trách Bạch Viêm nói chỉ có ông ta mới đủ khả năng nuốt được dị hỏa, chính vì có sức mạnh này nên mới có thể hấp thụ được nó.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính không dám do dự, bèn chộp lấy dị hỏa nhét vào miệng. Anh không khác gì một con hổ đói đang ăn con mồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ưng trông vô cùng dữ tợn. Anh ta điên cường lao tới.
Rầm…Cả cơ thể của anh ta đập vào cơ thể của Lâm Chính.