“Hấp thụ rồi! Cậu ta quả nhiên đã hấp thụ hoàn toàn!”, Hắc Hỏa kích động kêu lên.
“Không thể tin được! Không ngờ sau khi chủ nhân chết vẫn có người có thể làm được đến mức này! Ý chí của cậu ta… thật là đáng sợ!”.
Bạch Viêm cũng tỏ vẻ chấn động.
Phải biết rằng, làm được đến mức này thì cực kỳ không dễ dàng gì.
Đầu tiên phải dung hòa hỏa chủng!
Nhưng dung hòa hỏa chủng phải chịu đựng sự giày vò và đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng được.
Sự giày vò này vượt ngoài sự tưởng tượng của con người, hơn nữa còn kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Có người ngay cả mấy giây cũng không chịu đựng được, nhưng Lâm Chính lại nghiến răng cầm cự. Sức mạnh ý chí này đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Còn bây giờ, anh không chỉ dung hòa được hỏa chủng, mà còn nuốt chửng tất cả mười mấy loại dị hỏa.
Nuốt mỗi loại dị hỏa thì lục phủ ngũ tạng lại phải chịu nỗi đau đớn bị thiêu đốt.
Trong thời gian ngắn như vậy mà nuốt mười mấy loại dị hỏa… chỉ có đồ điên mới có dũng khí đó.
Vậy mà anh vẫn chịu đựng được sự đau đớn này mà không suy sụp! Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh!
Nếu là người bình thường nuốt mười mấy loại dị hỏa thì sợ là tinh thần sẽ lập tức suy sụp, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Nhưng Lâm Chính thì không!
Hai mắt Bạch Viêm sáng rực như đuốc, mỉm cười tán thưởng.
“Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân luôn bảo chúng ta phải canh mộ”.
“Truyền nhân của ông ấy đã xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!”.
“Sứ mệnh của chúng ta… cũng hoàn thành rồi!”.
Bạch Viêm thì thào nói, nhìn về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng nở nụ cười rạng rỡ, hai người như trút được gánh nặng.
Nhưng đối với đám người Ngạo Ưng, thì việc Lâm Chính dung hòa hoàn toàn hỏa chủng không phải là tin tốt lành gì.
“Thần y Lâm… Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, tôi không lấy dị hỏa nữa, anh hãy cho tôi đường sống, thả tôi đi được không?”, giọng nói Ngạo Ưng cũng trở nên run rẩy, cuống quýt nói.
“Bây giờ mới nói những lời này thì e là muộn rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay lên, cách không chộp về phía Ngạo Ưng.
Bụp!
Hư không bỗng xuất hiện một bộ vuốt lửa, dường như muốn bóp nát hư không tóm lấy Ngạo Ưng.
Ngạo Ưng không thể tránh được, cứ thế bị vuốt lửa tóm lấy.
Nhiệt độ cao thiêu đốt làn da anh ta.
“Không!”.
Ngạo Ưng gào lên.
“Bình tĩnh, để tôi cứu cậu!”. . truyện kiếm hiệp hay
Người đàn ông trung niên hét lên, tản ra một luồng khí ý lạnh lẽo, định dập tắt ngọn lửa trên người Ngạo Ưng.