Nhưng ngọn lửa này quá mạnh, dù khí tức băng giá của ông ta mạnh đến đâu, thì khi lại gần ngọn lửa cũng ngưng kết thành sương.
“Khốn kiếp!”.
Người đàn ông trung niên tức điên lên, cắn rách ngón tay, hét lên một câu máu tươi, sau đó hút mạnh một hơi, rồi nhổ về phía Ngạo Ưng. Ông ta đã dùng đến sức mạnh bản nguyên mạnh nhất của mình để huy động khí ý băng giá.
Vù!
Gió lạnh thổi tới, đóng băng mặt đất, tạt về phía Ngạo Ưng.
Nhưng khoảnh khắc gió lạnh sắp lại gần Ngạo Ưng, chiếc vuốt lửa đang bao trùm anh ta bỗng dưng biến mất.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên biến sắc.
Rắc!
Ngạo Ưng lập tức bị khí tức của người đàn ông trung niên đóng băng, cả người biến thành tảng băng cứng đờ, đứng im bất động.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, chìa ngón tay ra khẽ điểm vào trán Ngạo Ưng.
Rắc!
Cơ thể Ngạo Ưng lập tức chia năm xẻ bảy, mất mạng tại chỗ.
“Không!”.
Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhưng ông ta không thể thay đổi được cục diện.
“Tôi phải giết cậu!”.
Người đàn ông trung niên như một con sư tử bị kích thích, gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính, mang theo sức mạnh cực hàn đủ để xuyên thấu linh hồn.
“Cái Thiên Thần Viêm!”.
Lâm Chính trừng mắt, giơ tay lên vung mạnh về phía ông ta.
Ầm!
Trên trời giáng xuống một ngọn lửa trắng như tuyết, xuyên thấu ngọn núi, chọc thẳng vào Lưu Viêm Trũng, đánh mạnh vào người người đàn ông trung niên.
Hàn sương trên người ông ta lập tức bốc hơi, còn cơ thể cũng bị luồng lửa thần này nuốt chửng.
Người đàn ông cắn chặt răng, điên cuồng huy động sức mạnh băng giá, muốn chống lại ngọn lửa này.
Nhưng… trong ngọn lửa này bao gồm sức mạnh của mười mấy loại dị hỏa, mạnh mẽ khủng khiếp, sức mạnh băng giá của ông ta chẳng xi nhê gì.
Người đàn ông nhanh chóng từ bỏ việc giãy giụa.
Lửa thần biến mất.
Người đàn ông biến thành than, nặng nề ngã từ trên trời xuống đất, đã tắt thở.
Lâm Chính thấy thế, hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.
Anh đặt mông ngồi phịch xuống đất, có chút vô lực, toàn thân vẫn rất đau đớn, dường như mỗi chỗ trên người đều bị ngọn lửa thiêu đốt.