Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Nhưng anh cũng cảm thấy khâm phục Lạc Bắc Minh.
Ít nhất trong lòng ông ta vẫn hi vọng cháu gái mình có thể gả vào một gia đình tốt.
“Tiểu Thiên, tôi hiểu rồi, cô không cần lo lắng, tôi sẽ đuổi kẻ đó đi!”, Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, ông nội nói người của sơn trang Thánh Y am hiểu y thuật cấm kị, y thuật cực kỳ quỷ dị. Người bình thường chắc chắn không phải đối thủ của họ, ngay cả anh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được”.
“Có chống đỡ được hay không thì phải đợi đến khi đấu rồi mới biết. Huống hồ, nơi này là Giang Thành, bọn họ đến đây thì phải tuân theo quy tắc của tôi!”.
Lâm Chính nói, kéo tay Lạc Thiên đi về phía “chú rể” đang ngồi trên lưng ngựa cao cao.
“Lẽ nào cô gái này chính là Lạc Thiên?”.
Chú rể nhìn cô gái đi tới xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp tựa như tiên, lại còn có đường nét của cô bé năm xưa, anh ta sáng mắt lên, lập tức mừng rỡ lên tiếng.
“Cô ấy là Lạc Thiên, nhưng có lẽ cô ấy không thể gả cho anh rồi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vì sao?”, chú rể sa sầm mặt.
“Vì cô ấy đã gả cho tôi! Người anh em, phụ nữ có chồng mà còn gả cho người khác được nữa sao? Các người còn không mau quay về đi?”, Lâm Chính nói.
Nghe anh nói vậy, cả người Lạc Thiên run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi thấp đầu, gò má đỏ lên.
“Láo xược!”.
Chú rể nổi giận: “Năm xưa sơn trang Thánh Y chúng tôi và Lạc Bắc Minh đã có hẹn ước, khi nào Lạc Bắc Minh chết, cháu gái ông ta sẽ gả vào sơn trang Thánh Y chúng tôi! Bây giờ cô ta lại gả cho người khác, chẳng phải là đùa bỡn sơn trang Thánh Y chúng tôi hay sao? Nhà họ Lạc các người muốn chết phải không?”.
“Người năm xưa thỏa thuận với các người đã nằm trong cỗ quan tài đó, nội dung các người thỏa thuận thế nào chúng tôi không hề biết. Nếu nói nuốt lời thì đó cũng là Lạc Bắc Minh đã nuốt lời, các người muốn tính sổ thì đi tìm ông ta tính sổ đi”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn!”.
Chú rể tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn tôi tìm một người chết để tính sổ? Anh coi tôi là kẻ ngốc sao? Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh là ai, Lạc Thiên đã là người của sơn trang Thánh Y tôi rồi! Hôm nay, hoặc là cô ta đi cùng chúng tôi về, hoặc là tôi sẽ khiến nhà họ Lạc tắm trong biển máu!”.
“Thế à? Vậy anh có thể thử xem”.
Lâm Chính nói một cách lạnh lùng.
“Anh nghĩ tôi không có bản lĩnh đó sao?”.
Chú rể ngồi trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hai bên vô cùng căng thẳng.
Không còn nghe thấy tiếng khóc tang thương nữa.
Tiếng kèn trống hoan hỉ cũng đã dừng lại.
Khách khứa sững sờ nhìn bọn họ, dường như sắp có một trận đại chiến xảy ra.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.