Mọi người đi qua khe núi dài, đến bên ngoài một sườn đồi ở bên ngoài Mãn Long Cốc, tìm chỗ ẩn trốn, im lặng chờ đợi.
Chỉ để lại một người trong khe núi, đó là Băng Thượng Quân.
Anh ta đứng ở lối vào, một tay cầm bộ đàm, một tay cầm kính viễn vọng, không ngừng nhìn ra bốn phía xem xét xung quanh.
Nhưng xung quanh yên ắng vô cùng.
Trừ những động vật nhỏ trong rừng ra, không có động tĩnh nào khác.
Cho đến lúc này.
Soạt!
Trong khu rừng nhỏ ở phía xa vang lên tiếng động.
Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, lập tức ẩn nấp.
Một võ giả mặc áo màu xanh đi giữa không trung, tiến về phía Mãn Long Cốc.
“Có người đến rồi! Nhưng… chỉ có một người…”.
Băng Thượng Quân vội vàng thông báo qua bộ đàm.
“Một người?”.
Mọi người ở sườn đồi phía sau sơn cốc nghi hoặc không thôi.
“Có lẽ là người gia tộc Lâm Thị phái đến thám thính tình hình, cẩn thận một chút, đừng để người đó phát hiện!”, Lâm Chính khẽ nói.
Băng Thượng Quân gật đầu, tắt bộ đàm, yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên!
Người đó đi một mình vào trong Mãn Long Cốc, tìm kiếm một vòng, thấy không có gì khác thường mới quay trở về khu rừng nhỏ.
Chốc lát sau, một đội ngũ gồm mười hai người bước nhanh vào Mãn Long Cốc.
Đây rõ ràng là đội ngũ của gia tộc Lâm Thị!
“Đến thật rồi!”.
“Cậu Lâm thật là anh minh!”.
“Xem ra bọn họ thật sự đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết! Coi như chúng ta không uổng công”.
Mọi người kích động không thôi.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, Trương Thất Dạ cũng có vẻ mặt đó.
“Cảm nhận được rồi à?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Ừ”.
Trương Thất Dạ khẽ gật đầu: “Gia tộc Lâm Thị mạnh tay thật, lại phái một tồn tại đáng sợ như vậy đi. Cậu Lâm, dù chúng ta có đặt bẫy, trận này cũng không dễ đánh!”.
“Không dễ đánh cũng phải đánh, mọi người cứ liều cả mạng sống là được. Dù gãy tay gãy chân, thậm chí là chết, tôi cũng bảo đảm có thể cứu sống mọi người”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mọi người gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng của Băng Thượng Quân.
“Thần y Lâm, bọn họ đến rồi!”.
Mọi người cảnh giác.