Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không quan tâm. Độc nhân trố tròn mắt: “Không…không thể nào…tử độc cấp độ bốn của tôi…mà cậu cũng không coi ra gì sao? Cậu…rốt cuộc là ai vậy…Rốt cuộc cơ thể cậu là gì vậy?”

“Tử Độc à? Ông đã giết tới bốn đứa con của mình sao?”, Lâm Chính nói.

“Bớt nói nhảm lại, chết đi cho tôi”, độc nhân cảm thấy không cam tâm, chỉ gào lên định chiến đấu tiếp. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.

“Thử độc của tôi đi”.

“Cái gì?”, độc nhân bàng hoàng.

Một giây sau, cơ thể Lâm Chính khẽ di chuyển. Anh tiếp cận người đàn ông trung niên, đồng thời cơ thể cũng phát ra độc lực cực mạnh, bao trùm lấy toàn bộ người đàn ông.

“Không hay rồi, đại nhân gặp nguy hiểm rồi”.

“Phải làm sao đây”.


“Vì nhà họ Lâm, lao vào cứu đại nhân thôi”, các cao thủ nhà họ Lâm ý thức được tình hình không ổn bèn gầm lên lao vào vùng khí độc. Nhưng khi bọn họ vừa lao vào thì đã ý thức được sự bất ổn thật sự.

“Độc tố này…”, bọn họ đau khổ gào thét, nhưng chưa kịp nói ra câu nào thì đã ngã rầm ra đất, từ từ phân rã, chết ngay lập tức.

Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.

Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chi gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.

E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình…

“Đây là độc gì vậy… Đây… rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.

“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.


Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.

Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu… sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.

“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hắn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.

“Tôi đã hiến tế bảy đứa con của tôi”, độc nhân cười nói đầy dữ tợn.

“Bảy người? Mà chỉ luyện đến cấp 4 sao? Thế thì thiên phú của ông kém quá!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Thiên phú của tôi quả thực không được coi là hơn người, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy! Ở gia tộc Lâm Thị mà không có thực lực tuyệt đối thì sẽ bị mọi người coi thường! Huống hồ, có thể cống hiến cho nhà họ Lâm là vinh hạnh của tôi, giết mấy đứa con có là gì chứ? Cậu tu luyện đến Huyền Độc cấp 7 chẳng phải cũng giết vô số người sao? Cậu có tư cách gì để nói tôi?”.

“Tôi tu luyện đến cảnh giới Huyền Độc cấp 7, nhưng chưa giết một người nào!”, Lâm Chính đáp.

“Cái gì?”.

Độc nhân ngây ra, sau đó có chút điên cuồng nhìn Lâm Chính: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Chắc chắn là cậu lừa tôi! Muốn trở thành độc nhân, hoặc là giết người, hoặc là bị giết! Cậu tu luyện đến Huyền Độc mà chưa từng giết người, lẽ nào… lẽ nào cậu đã chết gần trăm lần?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận