“Nghiêm trọng đến mức nào?”, Lâm Chính đanh mắt lại, nhìn ông ta chằm chằm.
“Chắc chắn con gái nhà họ Lâm sẽ không được yên thân, không những vậy, e là những người có liên quan đến thần y Lâm cũng sẽ gặp chuyện bất hạnh. Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, đúng không?”, Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Lâm Chính liền tỏa ra sát khí.
“Các ông đang… uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Nào dám, nào dám, chúng tôi chỉ nói với cậu sự thật, không hề có ý uy hiếp gì cả”, Tam Thủ Y vội xua tay, khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của ông ta, sắc mặt Lâm Chính lạnh giá như băng.
Thực ra anh đã biết mục đích sơn trang Thánh Y gọi anh đến là muốn bẫy anh.
Nhưng không ngờ sơn trang Thánh Y lại thẳng thắn như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính sẽ không đồng ý.
Sơn trang Thánh Y nhìn trúng anh cũng là muốn lợi dụng anh mà thôi.
Một khi anh không còn giá trị, bọn họ sẽ vứt bỏ anh không chút do dự.
“Tam Thủ đại nhân, tôi nghĩ chắc lần này ông phải thất vọng rồi”.
Lâm Chính uống cạn chén trà, lạnh lùng nói: “Muốn giữ tôi ở lại sơn trang Thánh Y thì chắc là không được rồi, nếu các ông đã không có thành ý, thì tôi chỉ đành đi vậy”.
“Cậu không sợ những lời tôi vừa nói sao?”, Tam Thủ Y bình tĩnh hỏi.
“Ông cứ thử xem”.
Lâm Chính ngoảnh sang, lạnh lùng quát.
Tam Thủ Y lặng lẽ nhìn Lâm Chính, khóe miệng vẫn nở nụ cười, một lát sau thì cười lớn.
“Được! Được! Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên có khí phách! Khâm phục! Khâm phục! Ha ha ha!”.
“Thần y Lâm, cậu cũng đừng tức giận, vừa rồi chỉ là Tam Thủ nói đùa với cậu thôi. Thực ra anh tôi rất nóng lòng muốn gả Trí Băng Thanh cho cậu, nhưng điều kiện là cậu có thể ở lại sơn trang Thánh Y, được không?”, Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
“Gả thật?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Gả thật, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia”, Tam Thủ Y đáp.
Những lời nói của Tam Thủ Y khiến Lâm Chính rối tinh rối mù.
Anh trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Được, nếu đã vậy thì tạm thời tôi sẽ ở lại sơn trang Thánh Y, chờ làm xong hôn lễ rồi tính tiếp”.
“Được, để tôi đi bảo người sắp xếp phòng cho thần y Lâm, cậu nghỉ ngơi một lát đi, rồi ngày kia vui vẻ làm chú rể”.
Tam Thủ Y cười nói, rồi lập tức sai người sắp xếp cho Lâm Chính.
Lâm Chính vừa đi, Tam Thủ Y liền vội vàng đến phủ trang chủ gặp Thánh Y Giả.
“Thế nào rồi?”, Thánh Y Giả đang ngắm một bức tranh cổ ở đại sảnh, quay lưng về phía Tam Thủ Y, lên tiếng hỏi.
“Khó”, Tam Thủ Y cười nhạt nói: “E là thần y Lâm này sẽ không dễ dàng thần phục sơn trang Thánh Y chúng ta đâu! Muốn cậu ta cúi đầu thì không thể chỉ dựa vào lời nói”.
“Vậy chú có dự định gì?”.
“Anh đừng lo, em đã đồng ý với thần y Lâm, ngày kia sẽ tổ chức lễ cưới cho cậu ta và Băng Thanh. Đến hôm đó, cậu ta chắc chắn sẽ gia nhập sơn trang Thánh Y”, Tam Thủ Y cười nói, đáy mắt lóe lên một tia gian xảo.