“Đương nhiên, sơn trang Thánh Y chúng tôi đã tồn tại gần nghìn năm, những cách trồng mà chúng tôi nắm được chắc chắn không ai bì được”, đệ tử kia kiêu ngạo nói.
Lâm Chính mỉm cười, dường như chú ý đến gì đó, lại quỳ xuống nhón một ít đất lên, đặt lên mũi ngửi.
Đệ tử kia thấy thế thì hơi biến sắc, nặn ra một nụ cười nói: “Thần y Lâm, chỗ này cũng chẳng có gì xem đâu, phía Tây là nơi sắc thuốc luyện đan, bên đó hay hơn”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, rồi đi theo đệ tử đến phía Tây.
Vừa đến gần phòng luyện thuốc, mùi thơm ngào ngạt đã xông vào mũi.
Lâm Chính không khỏi ngất ngây.
“Số thuốc này… cũng đều là đan dược cổ… Hơn nữa độ thuần dược hiệu của mỗi viên thuốc mỗi bát thuốc đều đạt tới bảy phần… Lợi hại!”.
“Thần y Lâm mới là lợi hại, chỉ ngửi mùi đã biết rồi! Khâm phục!”.
Đệ tử kia không khỏi cảm thán.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt liếc về phía một thùng nước ở bên cạnh lò luyện đan.
Anh đi tới nhìn thùng nước này, cười nói: “Nước này không giống nước suối, ở sơn trang Thánh Y các anh có nguồn nước khác sao?”.
Anh vừa dứt lời, đệ tử kia liền biến sắc.
“Không có, không có, sơn trang Thánh Y chúng tôi đều dùng nước suối, làm gì có nguồn nước khác? Thần y Lâm đừng đoán mò!”.
Đệ tử kia vội vàng xua tay, sau đó nháy mắt với người luyện đan ở bên kia.
Người kia sững người rồi mới hiểu ra, vội xách thùng nước đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Anh đi dạo một vòng rồi về phòng.
Đệ tử kia gọi một đệ tử khác đến canh chừng Lâm Chính, còn anh ta vội vàng đi báo với Tam Thủ Y.
Lâm Chính nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người kia qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
“Chắc chắn đó là tuyệt đỉnh thang tuyền của phúc trạch bảo địa”.
“Người của sơn trang Thánh Y xa xỉ thật, dùng hẳn thang tuyền để luyện đan thậm chí là tưới cây…”
“Khoan đã, dùng thang tuyền để tưới cây luyện đan… Nói vậy thì đan dược bọn họ luyện chế chắc chắn là đan dược tuyệt đỉnh”.
“Vô duyên vô cớ sao bọn họ lại luyện chế đan dược như vậy chứ? Lẽ nào để chuẩn bị cho lễ cưới vào ngày kia?”.
Lâm Chính thầm nghĩ, dường như đã hiểu ra gì đó.
Nếu đúng là lễ cưới của anh và Trí Băng Thanh thì cần gì phải phiền phức như vậy?
E là… lễ cưới ngày kia còn có người khác nữa.
Lâm Chính nghĩ đến đây thì bỗng hiểu ra.
Đêm đã khuya, Tam Thủ Y bày tiệc tẩy trần cho Lâm Chính.
Lâm Chính vui mừng cảm kích.
Bữa tiệc không có nhiều người, tính cả mấy đệ tử bồi rượu mà Tam Thủ Y đưa đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Còn trang chủ sơn trang Thánh Y và Trí Băng Thanh thì không thấy bóng dáng đâu.