Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Vào!”, người đàn ông mơ màng hô lên một từ. Người đệ tử lập tức bái lễ, sau đó xách thùng ngọc mang vào.

Lâm Chính chau mày. Ông cụ này đã say khướt vậy mà thực ra vẫn giữ được thái độ vô cùng tỉnh táo. Nếu như cố tình xông vào trong thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.

Một khi kinh động cả sơn trang thì coi như xong đời. Vậy phải làm thế nào đây? Lâm Chính suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, anh khẽ mỉm cười và từ từ lùi lại.

Đúng lúc anh lùi lại khoảng mười phút thì ông cụ đột nhiên hếch mũi, mở tròn mắt: “Mùi này…thơm quá. Là thứ gì vậy ta?”, ông cụ run rẩy hét lớn sau đó đột nhiên nhảy ra đi theo hướng mùi hương phát ra.

“Thơm như vậy mà có thể…ngâm thành rượu thì đúng là mỹ vị nhân gian…”, ông ta lầm bầm, đôi mắt trở nên sáng hơn bao giờ hết.

Thế nhưng ông ta đột nhiên khựng lại. Dù sao thì trách nhiệm của ông ta cũng là canh chừng động phủ này mà.

Ông cụ do dự. Dù không muốn rời đi nhưng khi ngửi thấy mùi hương này thì ông ta cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người.


“Thôi kệ, mùi hương này chắc cũng không cách xa chỗ này là bao, mình đi xem một lúc chắc không có vấn đề gì đâu”, sau khi quyết định như vậy, ông cụ lập tức đi về nơi phát ra mùi thơm. Ông ta lướt nhanh như một cơn gió.

Đúng lúc ông ta rời đi thì Lâm Chính cũng nhanh như cắt xông vào bên trong động phủ. Bên trong khá tối, hầu như không có ánh sáng.

Lâm Chính không dám chần chờ, chỉ biết điên cuồng lao vào. Anh nhanh chóng đi qua một con đường nhỏ hẹp và tới được tuyệt đỉnh thang tuyền ở bên trong sơn trang.

Đó là một dòng suối bên dưới mặt đất. Thế nhưng xung quanh được bọc bởi đá. Không chỉ có vậy, xung quanh những bệ đá này còn được khắc hình rồng. Nhìn những hình này Lâm Chính khẽ tái mặt.

“Rồng điêu khắc?”

“Suối nhước?”

“Lẽ nào là…long tuyền?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thật không ngờ tuyệt đỉnh thang tuyền của sơn trang Thánh Y lại là long tuyền như trong truyền thuyết. Chẳng trách sơn trang lại có thể tạo ra được những loại dược vật khủng khiếp như vậy, hơn nữa còn trồng ra được những dược thảo siêu hiếm như thế…


Có suối nước này thì có gì mà không trồng được. Lâm Chính vội vàng đi sâu vào trong. Lúc này, bên trong long tuyền còn có hai người đệ tử nữa đang lấy nước.

Bọn họ quỳ xuống trước dòng suối khấu đầu 9 lần, trông vô cùng trịnh trọng, sau đó mới lấy nước rời đi. Hai người không hề phát hiện ra Lâm Chính.

Đợi hai người rời đi, Lâm Chính bước ra, lao về phía long tuyền. Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra định ngâm vào trong nước. Thế nhưng khi anh đang định vứt xuống thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bặm môi, cầm cả châm nhảy xuống nước.

Trong nháy mắt.

Ục ục…Cả mặt nước phẳng lặng sôi lên sùng sục.

Bong bóng nổi cả lên. Hồng Mông Long Châm cảm nhận được sự kích thích, đột nhiên phát ra tiếng kêu…

Tiếng châm vang lên, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, càng hùng hậu. Số châm tập trung lại giống như tiếng của rồng đang gầm.

Lúc này bên ngoài động, người đàn ông say ngà ngà cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí của mùi thơm. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy thì ông ta đã phải sững sờ.

Hóa ra mùi hương phát ra từ một loại quả ở trên cây. Quả này khác với những quả khác, bên ngoài của nó được phủ một lớp bột. Lớp bột và vỏ quả tiếp xúc tạo ra phản ứng hóa học khiến thịt quả bị mục ra và phát ra mùi thơm. Rõ ràng thứ này là do con người làm ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận