“Mẹ kiếp, may mà không có vấn đề gì. Nhưng đang yên đang lành sao mình lại ngủ mất nhỉ? Do ban ngày mệt quá sao?”, người đệ tử lầm bầm, cảm thấy hoang mang.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vọng vào. Sau đó là tiếng huyên náo và tiếng chửi rủa. Người đệ tử giật mình quay qua nhìn thì thấy Tam Thủ Y dẫn theo một đội quân lao vào.
“Bái kiến sư tôn”, người đệ tử cúi người.
Tam Thủ Y đang định nói gì đó bèn chuyển hướng: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện gì ạ? Không có ạ?”, người đệ tử vội nói.
“Không có sao? Thần y Lâm vẫn ngủ ở trong à?”, Tam Thủ Y lại hỏi.
“Đúng vậy ạ, vẫn còn ngủ”.
“Cậu không rời đi lúc nào chứ?”, Tam Thủ Y nhìn chăm chăm người đệ tử.
Anh ta giật mình, há hốc miệng vội nói: “Đệ tử không hề rời đi. Tuyệt đối không?”, anh ta không dám nói ra chuyện mình ngủ gật, nếu không sẽ bị phạt.
“Cậu chắc chứ”.
“Đệ tử xin thề. Sư phụ, anh ta không hề rời đi, chỉ ngủ ở bên trong. Từ lúc anh ta ngủ thì đệ tử luôn canh chừng anh ta, không hề nhắm mắt luôn”, người đệ tử khăng khăng.
“Vậy thì thật kỳ lạ”, Tam Thủ y tái mặt.
Nếu không phải thần y Lâm thì là ai? Lẽ nào là có kẻ đột nhập vào sơn trang Thánh Y?
Tam Thủ Y trông vô cùng khó coi: “Lập tức thông báo cho các thánh giả khác, điều mức cảnh báo lên cao nhất, tăng cường phòng ngự cho sơn trang. Từ giờ trở đi bắt đầu tiến hành điều tra toàn bộ sơn trang, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng sư tôn”, đám đông hô lên. Cả sơn trang hành động. Vô số đệ tử cầm đèn pin điều tra trong đêm.
Còn Lâm Chính, anh đợi mọi người rời đi mới lấy Hồng Mông Long Châm ra. Lúc này, Hồng Mông Long Châm đã có sự thay đổi. Bên ngoài chúng phá ra ánh sáng màu vàng, bên trong là màu ngọc, trông vô cùng huyền diệu
Không chỉ vậy, Lâm Chính phát hiện ra khi cầm số châm này, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của chúng, giống như chúng có sự liên kết với cơ thể anh vậy.
“Đây chắc chắn là hiệu quả từ Long Tuyền”, lần này đột nhập vào Long Tuyền, Lâm Chính không những luyện được Hồng Mông Long Châm mà còn giúp cơ thể mạnh lên rất nhiều. Sức mạnh của Long Tuyền đã vô hình trung kết nối cơ thể anh và Hồng Mông Long Châm.
“Đúng là Long Tuyền, quả nhiên tuyệt diệu”, Lâm Chính mừng rỡ, lập tức ghim châm vào cơ thể, củng cố cơ thể và bắt đầu điều dưỡng.
Ngày hôm sau, khi Lâm Chính tỉnh lại thì tinh thần của anh vô cùng sảng khoái. Còn người của sơn trang thì mệt không thể tả. Trông họ vô cùng khó coi. Cả đêm qua sơn trang sục sôi mà.
Rầm! Lúc này có người đột nhiên đạp cửa. Lâm Chính đang rửa mặt phải giật mình, nhìn ra ngoài. Anh nhìn thấy Trí Băng Thanh mặc váy màu ngọc với sát ý hằm hằm đi vào trong.
“Thần y Lâm nói đi! Có phải là anh làm không?”, cô ta gầm lên.
“Cô Trí, đã lâu không gặp, cô chào mừng tôi tới nhà cô làm khách như vậy sao?”, Lâm Chính lau tay, hờ hững nói.
“Bớt nói nhảm lại! Tên họ Lâm kia, đây là sơn trang Thánh Y, không phải Giang Thành. Anh thật thà trả lời cho tôi, tối qua Long Tuyền bị phá hủy, có phải là do anh làm không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói thật thì hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, Trí Băng Thanh gầm lên và rút ra một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm màu xanh đậm.
Lâm Chính chau mày: “Độc Kiếm sao?”
Thánh Giả không những tinh thông các loại linh đan diệu dược mà còn biết về rất nhiều loại độc khủng khiếp.
Sơn trang Thánh Y hơn cả thế, sự hiểu biết của họ dành cho độc dược đã đạt tới đỉnh cao, không ai có thể sánh bằng.
Ngay như kiếm lực của thanh Độc Kiếm này cũng vậy, thật sự khiến người khác phải khiếp sợ. Thanh kiếm không cầm đâm vào người khác, chỉ cần tiếp xúc thôi thì đối phương cũng lập tức bị mất máu mà chết rồi.
“Thật không ngờ anh cũng biết về Độc Kiếm. Nếu đã vậy thì chắc anh cũng biết về uy lực của nó đúng không?”, Trí Băng Thanh hừ giọng.