“Người đâu! Đưa cô chủ về phòng cho tôi! Trước khi lễ cưới diễn ra vào ngày mai, không cho phép nó ra khỏi phòng nửa bước!”, Tam Thủ Y quát.
“Tuân lệnh!”.
Lập tức có đệ tử bước tới, định cưỡng chế đưa Trí Băng Thanh đi.
Trí Băng Thanh không ngừng giãy giụa.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Chú hai! Những lời cháu nói đều là sự thật! Thần y Lâm này là một mối họa, không được giữ anh ta ở lại sơn trang! Phải giết anh ta! Phải giết anh ta!”.
Nhưng những lời gan ruột của Trí Băng Thanh đều bị Tam Thủ Y coi như gió thoảng bên tai.
Vào tai ông ta thì đây chỉ là những lời nói mang tính trả thù của Trí Băng Thanh. Hôm qua đệ tử giám sát Lâm Chính cả đêm, anh vẫn luôn ở trong phòng, sao có thể đi cắt đứt Long Tuyền được? Trừ khi anh biết thuật phân thân!
Ánh mắt Trí Băng Thanh tràn ngập sự căm thù và tuyệt vọng.
Giờ phút này, cô ta chỉ hận không thể xé xác Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
“Thả cô ấy ra!”.
“Hử?”.
Mọi người quay sang nhìn, Tam Thủ Y cũng không khỏi ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy mấy người nam nữ ăn mặc xa hoa bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông đẹp trai tóc dài chấm vai, mặt mũi như ngọc.
Tuy không bì được với Lâm Chính, nhưng khí chất cũng không kém cạnh chút nào.
“Thư Trường!”.
Trí Băng Thanh thấy người tới, lập tức mừng rỡ, giãy khỏi các đệ tử xung quanh, rồi chạy về phía hắn.
“Băng Thanh, em vẫn ổn chứ?”.
Người đàn ông ôm lấy Trí Băng Thanh, hỏi đầy quan tâm.
“Em không sao, Thư Trường! Tên này là một gian tặc, nhưng chú hai em lại bị anh ta che mắt, không chịu xử lý anh ta! Anh nhất định phải giúp em anh ta, nếu không sơn trang Thánh Y sẽ không bao giờ được yên ổn!”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.
Cô ta vừa dứt lời, đôi mày kiếm của Hình Thư Trường liền nhíu lại, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói: “Băng Thanh, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cho dù em nói thật thì không thể định tội anh ta! Thế nên chuyện này em chỉ cần biết là được rồi, không cần phải nói ra!”.
“Cái gì?”, Trí Băng Thanh sửng sốt: “Lẽ nào ngay cả anh cũng không giúp em?”.
“Sao có thể chứ? Nhưng chúng ta quả thực đuối lý trong chuyện này, thế nên anh sẽ không truy cứu sâu làm gì cả”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Chính, bình thản nói: “Để anh tính sổ món nợ khác với anh ta!”.
“Tính sổ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”.
“Không quen!”.
“Vậy thì có nợ gì mà tính?”.
“Anh ức hiếp vợ chưa cưới của tôi, còn hỏi tôi tính sổ cái gì à? Không thấy nực cười sao?”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là tôi phế anh, hai là anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ chưa cưới của tôi! Anh hãy tự chọn đi!”.