“Giết người này!”.
Mọi người nổi giận gầm lên, xông tới như điên, chém các loại vũ khí về phía Lâm Chính.
“Hừ! Tam Thủ Y đại nhân! Là bọn họ tự đâm đầu vào chỗ chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!”.
Lâm Chính hừ mũi, ánh mắt lạnh lẽo, đâu còn nương tay, giơ chân đạp những người đang lao tới.
Keng! Keng! Keng!
Bàn chân của Lâm Chính đạp nát thanh kiếm sắc mà người kia đâm tới, sau đó đạp mạnh vào bụng gã.
“Phụt!”.
Người kia phun ra máu tươi, vùng bụng nứt toác, bay ngược ra đụng nát bức tường, sau đó ngã xuống đất hôn mê.
“Hả?”.
Những người khác biến sắc, nhưng cậu chủ đang bị bắt giữ, bọn họ không cứu thì không biết ăn nói thế nào với tông môn, thế là lại rút kiếm ra cùng chém.
Lâm Chính lại giơ chân lên đạp mạnh.
Bốp bốp bốp!
Gần như là mỗi người một cú đạp, không ai đỡ nổi cú đạp này, hoặc là bị đá cho vỡ xương, hoặc là bị vỡ nội tạng.
Không đến 30 giây, tất cả người của Huyền Thanh Các đều bị Lâm Chính xử lý xong.
Trí Băng Thanh vốn còn muốn xông lên, nhưng thấy Lâm Chính có thực lực đáng sợ như vậy, lại nhớ đến thực lực anh từng thể hiện ở Giang Thành, sắc mặt liền tái nhợt, sợ hãi đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Đại nhân, chúng ta… có phải giúp không?”.
Người của sơn trang Thánh Y thấy tình hình không ổn, dè dặt hỏi.
Sắc mặt Tam Thủ Y thoắt xanh thoắt trắng, chần chừ một lát, mãi không thốt được chữ nào.
Đúng lúc ông ta do dự.
“A!”.
“Hự!”.
Những tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Mọi người nhìn sang, tay chân Hình Thư Trường đã bị Lâm Chính bẻ gãy hết, đau đến mức ngất xỉu.
Lâm Chính buông tay ra.
Hình Thư Trường nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.
“Tam Thủ Y đại nhân quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, khiến người ta phải khâm phục!”.
Lâm Chính giơ ngón tay cái lên nói: “Làm phiền ông giải quyết việc ở đây, ngày mai tôi sẽ đến rước cô Băng Thanh đúng giờ. Vợ tương lai, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé”.
Lâm Chính nở nụ cười lạnh lùng, xoay người về phòng.
Sắc mặt Tam Thủ Y đen sì như đít nồi, mãi không thốt nên lời.
“Chú hai…”, Trí Băng Thanh run rẩy gọi.